Đến tận gần kì thi, Tô Đình và bạn cùng phòng mới cuống cuồng lên, ngày đêm ngâm mình trong biển sách ở thư viện, đã đem chuyện thắp hương vứt đến tận sau đầu, cũng dần dần lãng quên bí ẩn khôn cùng là một tên Nghiêm Lãng hoang tưởng.
Khi hắn thi xong một môn cuối cùng, đang ra khỏi trường học, trông thấy mỹ nam và xe hơi ở phía trước, còn ngây người hẳn một lát.
Nghiêm Lãng nghiêng người tựa vào thân xe Hummer, hai bên trái phải đứng ba vị tiểu đệ mặc âu phục thân cường thể tráng. Hắn ung dung gỡ kính mát xuống, đôi mắt đen như mực sâu xa mà lại mê hoặc, dùng thanh âm vô cùng ôn nhu vô cùng phong nhã vô cùng thanh lịch nhẹ nhàng nói: “Tô Đình, có nhớ tôi không?”
Tô Đình chợt cảm thấy trên lưng mình mát mát.
Không chờ hắn trả lời, khóe miệng Nghiêm Lãng hơi hơi cong lên, dùng thanh âm vô cùng ôn nhu vô cùng phong nhã vô cùng thanh lịch nhẹ nhàng nói: “Khiêng đại tẩu về nhà cho ta.”
xxx
Giữa ban ngày ban mặt, cường thưởng dân nam, loại chuyện này cũng chỉ có Nghiêm Lãng làm được, còn bình tĩnh vô cùng, không thẹn với lương tâm.
Đến khi Tô Đình tỉnh lại, phát hiện mình được đặt trong một căn phòng hoa lệ, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng sóng biển rào rạt, cử động chân tay mới phát hiện tứ chi vô lực. Sau khi ý thức được tình cảnh của mình, Tô Đình tuyệt vọng: mình…mình…mình bị một thằng đàn ông bắt cóc rồi!
Cạch cạch, cánh cửa mở ra, có người bước vào phòng.
Ngay lập tức Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-dap-thanh-gian/101251/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.