Trần Nguyên đáp xuống mặt đất. Sườn núi bằng phẳng, cỏ cây tươi tốt không biết từ lúc nào đã bị tàn phá không ra hình dạng. Lữ Như Yên và Hà Tiểu Thu vội vã chạy lại phía hắn, rối rít hỏi han:
“Trần công tử, ngươi không có sao chứ?”
“Không có việc gì.” Hắn lắc đầu, lại nói thêm: “Tên ma tu kia đã bị đuổi đi.”
Hà Tiểu Thu vỗ vỗ bộ ngực phẳng lì như sân bay, thở phào nói:
“Thật may quá, dọa chết bản cô nương. Tên ma tu kia thật đáng sợ.”
Lữ Như Yên thì lại quan tâm hơn đến hắn:
“Trần công tử không có việc gì thì tốt rồi. Nếu không, Như Yên sẽ vô cùng áy náy.”
“Lữ cô nương, rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra? Tại sao ma tu lại tấn công chúng ta?” Lúc này, Trần Nguyên mới truy hỏi căn nguyên.
Nghe vậy, Lữ Như Yên bèn thành thành thật thật đem chuyện Diệp Trường Tuyết truyền âm cho nàng, tất cả khai báo ra. Đồng thời, nàng cũng nhấn mạnh sự nguy hiểm của tình huống hiện tại và cả việc một nhóm thiên kiêu đã bị sát hại.
Bất quá, nàng không hề nói đến sự tình sư thúc căn dặn nàng thức tỉnh hắn, càng không nói đến mình cố tranh thủ thời gian cho hắn và sư muội đốn ngộ.
Hà Tiểu Thu nghe xong, sợ hãi biểu hiện rõ ràng trên gương mặt, cả người co rúm, bám chặt lấy tay áo sư tỷ không buông.
Trần Nguyên nghe xong thì trầm ngâm một lát. Hắn từ đó biết đại khái tình huống hiện tại. Bất quá, độ chính xác và tính toàn diện của thông tin này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-dao/223668/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.