Chương trước
Chương sau
Kể từ ngày mười ba người Trần Nguyên đặt chân vào Vân giới, thời gian đã trôi qua một tháng. Ngoại trừ buổi sáng ngày thứ nhất nhóm người vội vã vượt qua ranh giới mười vạn dặm tính từ căn cứ đóng tại cửa đường hầm không gian, khoảng thời gian còn lại, bọn hắn đều ung dung thả chậm lại tốc độ, thong thả dò xét địa hình, tìm kiếm từng nhóm Tà Ma hoạt động ở khu vực xung quanh. Dẫu vậy, lấy tốc độ của Tam phẩm Đại tu sĩ làm chủ lực tại Vận giới, nơi nhận áp chế của quy tắc thế giới nhỏ hơn nhiều so với Minh Nguyệt giới, chỉ bằng một tháng này, bọn người Trần Nguyên đã tiến xa gần ba trăm vạn dặm.
Trần Nguyên không biết rõ vị trí cụ thể của năm nhóm tu sĩ do Ngũ Đại Kiếm tông dẫn đầu đã đi xa được đến đâu. Tuy nhiên, lấy tình huống nhóm người bọn hắn ít người hơn, hoạt động càng nhẹ nhàng hơn trong khi ít đi các mối ràng buộc với tông môn, các thế lực liên quan cùng một hệ liệt sự tình phức tạp để chuẩn bị đóng quân, xây dựng cứ điểm nhằm chuẩn bị cho thế lực sau lưng khai phát Vân giới càng rộng hơn; Trần Nguyên nắm chắc, bọn hắn đã đi xa hơn rất nhiều so với năm nhóm tu sĩ của Ngũ Đại Kiếm tông, ấy là còn chưa kể đến bốn nhánh quân đoàn của Thái Chu Vương triều vốn là chậm hơn rất nhiều.
Không thể không nói, rời khỏi căn cứ tạm thời do Thái Chu Vương triều thiết lập càng xa, tần suất bọn người Trần Nguyên tao ngộ Tà Ma càng dày đặc. Không chỉ có thế, đi càng xa, quy mô của nhóm Tà Ma càng lớn, thực lực của chúng càng mạnh. Tựa như ngay đầu tiên vậy, Trần Nguyên chỉ bắt gặp hai nhóm mấy chục Tà Ma, thực lực thủ lĩnh chỉ dừng tại Nhất giai trung kỳ. Thế mà đến ngày thứ hai, quy mô nhóm Tà Ma đã mở rộng lên đến hàng trăm, hàng ngàn rồi qua mấy ngày thì đạt tới hàng vạn và cho tới bây giờ là hàng chục vạn, thậm chí tại bảy ngày trước còn đụng tới một nhóm mấy trăm vạn Tà Ma. Thực lực của thủ lĩnh Tà Ma cũng dần đặt tới Nhất giai hậu kỳ, Nhị giai sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, Tam giai sơ kỳ, trung kỳ,... rồi tại bảy ngày trước, đạt tới đỉnh điểm là Tứ giai sơ kỳ.
Cũng tại trong hoàn cảnh không ngừng đánh giết Tà Ma như vậy, tu vi của Trần Nguyên đang lấy tộc độ kinh người mà tăng lên. Tại trước khi bước vào Vân giới, cảnh giới của hắn đã đạt tới Tứ phẩm tầng một đỉnh phong, chỉ kém một cơ hội liền đột phá. Rốt cuộc, sau năm ngày tích lũy, để tu vi đạt tới trạng thái cực hạn, hắn tìm được thời cơ.
Cuối ngày thứ năm kể từ khi bước vào Vân giới, Trần Nguyên thành tựu Tứ phẩm tầng hai.
Từ thời điểm đó cho đến hiện tại, hai mươi lăm ngày qua đi, tu vi của Trần Nguyên lại tiến thêm một bước nhỏ.
Nên biết, dù là lấy tiêu chuẩn thiên tài thiên kiêu, tại cảnh giới Tứ phẩm, trung bình mất chừng mười lăm đến hai mươi năm mới tấn thăng một tầng cảnh giới. Tốc độ tăng trưởng hiện tại của Trần Nguyên thì tương đương với hơn ba tháng thì làm được điều này. Loại tiến bộ thần tốc này, làm sao mà đáng sợ. Chỉ đáng tiếc, ngoại trừ Trần Nguyên, không có một ai biết đến sự thật này mà thôi.
...
"Giết." Ngọc Huyền Vương quát lớn, dẫn đầu mấy vị tùy tùng trực diện công kích thẳng vào nhóm Tà Ma hỗn loạn.
Trường kiếm trong tay hắn vung ra, một đường kiếm khí sắc bén kinh khủng trong nháy mắt xuất hiện, sắc bén kinh khủng, vượt ngang khoảng cách mấy ngàn trượng, nhẹ nhàng trảm qua mấy chục tên Tà Ma đứng đầu trước khi để lại một vết cắt dài mấy chục trượng, sâu hoắm trên mặt đất. Gần như đồng thời, một cỗ năng lượng thuần khiết, ấm áp tràn vào thể nội của Ngọc Huyền Vương, đưa tu vi của hắn tăng cao lên một tia.
Mấy vị tùy tùng của Ngọc Huyền Vương cùng không chậm bước. Bọn hắn riêng phần mình tế ra pháp khí, thi triển công kích mạnh nhất hướng thẳng vào chính giữa nhóm Tà Ma. Kiếm khí, lửa, sấm sét, thủy tiễn, đao gió,... vô số công kích thay phiên nhau gào thét, xé toạc thân thể của lũ Tà Ma, đốt cháy chúng cho đến mảnh vụn cuối cùng.
Ngay phía sau, Thanh Uyển bắt đầu thi pháp. Trên tay nàng không biết từ khi nào thì xuất hiện một chiếc cổ cầm. Nàng phiêu du ở giữa không trung, tiên váy bồng bênh, khí chất như tiên nữ từ trên chín tầng trời hạ phàm. Mười ngón tay thon, trắng và dài như búp măng của nàng không ngừng nhảy múa trên từng sợi dây đàn, phát những hồi âm thanh 'lanh tranh' cao thấp liên miên không dứt. Ở trong tai nhóm người Trần Nguyên, tiếng đàn của nàng thật dễ nghe, êm ái tựa như tiếng trời; tuy nhiên, ở trong tai lũ Tà Ma thì chẳng khác nào thứ âm thanh ma quỷ đến từ địa ngục. Tại những nơi sóng âm lan đến, không ra ba hơi thở, hốc mắt, lỗ tai, cùng lỗ mũi Tà Ma chảy máu, không đến mười hơi thở, đầu chúng nổ tung, biến thành một đoàn khói đen, chết không thể chết lại.
"Một năng lực tấn công diện rộng thật đáng sợ." Trần Nguyên cũng phải kinh ngạc trước chiêu thức của Thanh Uyển.
Công kích bằng sóng âm luôn quỷ dị và khó đề phòng.
Thế nhân thường hiểu lầm rằng, công kích sóng âm chính là ám chi mượn nhờ âm thanh để phát động, và rằng muốn tránh né thì chỉ cần phong bế hai tai, tuyệt không cảm nhận âm thanh từ môi trường xung quanh là đủ.
Mọi chuyện nào có đơn giản như thế. Phát động mượn nhờ âm thanh chẳng qua là hình thức thô sơ và đơn giản nhất của công kích sóng âm mà thôi. Nguyên lý chân chính đứng phía sau sóng âm là tu sĩ mượn nhờ các rung động truyền tải lực lượng, lại thông qua hiện tượng cộng minh để tạo nên hiệu quả tu sĩ muốn đạt tới. Âm thanh chỉ bất quá là rung động cơ bản nhất của không khí, của nước hay vật chất. Tu sĩ sử dụng sóng âm công kích đến chỗ cao siêu còn có thể mượn nhờ sự rung động của pháp lực, thậm chí là pháp tắc, quy tắc ở tầng thứ càng sâu hơn.
Giống như Thanh Uyển dạng này tuyệt thế thiên kiêu, công kích sóng âm của nàng đã chạm đến sự rung động của các pháp tắc để truyền tải lực lượng. Đây cũng là tiêu chí để người ta đánh giá nàng đã chạm tới cảnh giới 'Nhập Đạo'.
Một bên khác, Lục Thiên Tuyết và Dược Huyên Huyên, dù sử dụng pháp thuật không cao minh bằng, nhưng hiệu quả lại chẳng kém đi đâu.
Thanh liễu kiếm trong tay Lục Thiên Tuyết hướng về bốn phương tám hướng chém tới. Lấy vị trí của nàng làm trung tâm, khí lạnh từ bốn phương tám hướng cuốn tới, lan tỏa đến trăm trượng, đông cứng mặt đất, cỏ cây, núi đá cho đến hết thảy Tà Ma. Cuối cùng, chúng bị những đường kiếm khí chém thành mảnh nhỏ, rơi lả tả trên mặt đất. Vị thiếu nữ trẻ tuổi, tu vi chỉ có Nhị phẩm trung kỳ luôn đi theo Lục Thiên Tuyết thì ở một bên trợ giúp chủ thượng. Nàng thanh lý bất cứ Tà Ma nào mà chủ thượng còn để sót lại, cẩn thẩn bảo hộ chủ thượng của nàng khỏi hết thảy công kích tầm xa mà lũ Tà Ma tìm cách phát động từ bên ngoài biển băng.
Dược Huyên Huyên thì sử dụng một chiếc đỉnh luyện đan, đồng thời cũng là một kiện Tam giai trung đẳng pháp khí. Ngọn lửa đỏ rực, cháy hừng hực mang theo nhiệt độ đủ để bốc hơi bất kỳ kim loại nào từng biết trên Trái đất mở rộng ra xung quanh theo điều khiển của nữ tử xinh đẹp. Chỉ một nháy mắt, mảnh đất dài hàng dặm dưới đáy thung lũng bị biến thành hỏa ngục, thiêu đốt lũ Tà Ma ra thành tro bụi.
Dược Linh Nhi thì càng nhàn nhã hơn. Dưới sự bảo hộ của mẫu thân, nàng cái gì cũng chẳng cần làm, chỉ cần đứng tại chỗ, sử dụng Nhất giai thượng đẳng, trung đẳng phù lục, liên tục hướng về đám Tà Ma Nhất giai cùng bất nhập lưu, phát động những đợt công kích diện rộng, giống như một trận ném bom diện rộng, phá hủy bất cứ thứ gì bị nàng nhằm vào. Giờ đây, Dược Linh Nhi là đại biểu chính xác nhất cho những gì mà người ta gọi là đốt tiền không cần mạng. Nhất giai Thượng đẳng phù lục, đối với rất nhiều Nhất phẩm tán tu tới nói, là bảo vật bảo mệnh chỉ có thể sử dụng trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Giá trị của chúng không thấp chút nào, mỗi một cái Nhất phẩm tán tu đều không có được mấy tấm. Vậy mà, ở trong tay Dược Linh Nhi lại bị cô bé ném ra như thể đá cuội ven đường.
Có lẽ, cũng bởi như vậy mà tu vi của cô bén tiến bộ nhanh nhất. Một tháng trước, Dược Linh Nhi mới bước vào Nhất phẩm tầng ba, một tháng sau, nàng đã vững vàng tại Nhất phẩm trung kỳ. Chiếu theo tiến độ này, chỉ e, không đến một năm, Dược Linh Nhi có thể đạt tới Nhất phẩm đỉnh phong, đuổi sát Nhị phẩm cảnh giới. Tốc độ tiến cảnh của nàng làm sao mà kinh khủng.
...
Trận chiến kéo dài trọn vẹn nửa canh giờ mới kết thúc. Năm vạn Tà Ma không phải là con số nhỏ. Nói đó là một đội quân cũng không quá đáng. Cho dù nhóm người Thanh Uyển có ưu thế tuyệt đối về thực lực cá nhân, thế nhưng, để hoàn toàn đánh giết hết số lượng khổng lồ kẻ địch ấy cũng chẳng phải dễ dàng. Huống chi, bên trong năm vạn Tà Ma ấy còn có chừng bốn mươi tôn Tam giai sơ kỳ Tà Ma đứng ở đó. Cỗ lực lượng này liên hợp lại cùng một chỗ cũng đầy đủ gây nên khó khăn cho Thanh Uyển cùng Ngọc Huyền Vương.
Tuy nhiên, không hổ thẹn là thiên kiêu cấp bậc nhân vật, những người ở đây, ngoại trừ gặp khó khăn đối chút trong việc chống lại Tam giai Tà Ma liên thủ cùng hao tốn hơi nhiều linh lực để hoàn toàn đánh giết năm vạn Tà Ma, bọn hắn chưa chân chính gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.
Năm vạn kẻ địch, này là con số vừa vặn đối với thực lực hiện tại của nhóm người Thanh Uyển, Dược Huyên Huyên. Đây là kết quả mà Trần Nguyên trải qua cẩn thận cân nhắc mới đi đến kết luận. Ít hơn, các nàng quá dễ dàng xử lý. Mà nhiều hơn, các nàng quá hao phí thời gian cùng sức lực càng nhiều hơn vào việc đánh giết. Nguyên lý kỳ thực rất đơn giản. Lần lượt đánh bại ba kẻ địch yếu hơn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều cùng một lúc đánh bại cả ba. Như vậy, hiệu suất sẽ giảm xuống rõ rệt.
Có những lúc, Trần Nguyên cảm thấy, hắn thật giống như mang tài khoản cao cấp mang một nhóm tài khoản cấp thấp kéo level trong game vậy. Hắn tìm kiếm Tà Ma, mang nhóm người đến mục tiêu, đánh giết Tà Ma cao cấp, phân bổ kẻ địch phù hợp rồi trong nom những người còn lại. Bất quá, hắn không phản cảm với điều này.
Đổi lại một bên nhóm người Ngọc Huyền Vương, Dược Huyên Huyên.... bởi vì có hắn cái này 'tài khoản cao cấp' mang đội, sự tiến bộ của những người này chỉ có thể dùng cụm từ 'kinh thế hãi tục để hình dung'.
Đừng nhìn Trần Nguyên một hơi liền diệt đi chín phần mười số lượng Tà Ma mà cho rằng tốc độ tinh tiến tu vi của hắn là cao nhất.
Hoàn toàn trái ngược.
Thực lực của hắn đã sánh ngang với Ngũ phẩm sơ kỳ Chân nhân. Một Ngũ phẩm sơ kỳ Chân nhân mạnh hơn một Tứ phẩm sơ kỳ Thượng nhân chừng gần hai mươi vạn lần. Điều đó cũng có nghĩa là, nếu như Trần Nguyên muốn đột phá, hắn cần nguồn năng lượng lớn hơn Tứ phẩm sơ kỳ Thượng nhân thông thường gần hai mươi vạn lần. Chênh lệch giữa hắn và đám người Ngọc Huyền Vương còn xa xa lớn hơn con số hai mươi vạn này nhiều lắm.
Bởi vậy, trong thời gian gần một tháng này, Trần Nguyên khó khăn lắm mới tiến lên một tiểu cảnh giới, Từ Tứ phẩm tầng hai sơ kỳ đến tầng hai trung kỳ, những người khác tiến bộ phải vượt trước hắn một đoạn dài.
Ngọc Huyền Vương vốn là Tam phẩm tầng bốn đỉnh phong thì nay đã là tầng năm trung kỳ, đuổi sát đến tầng năm hậu kỳ.
Dược Huyên Huyên từ Tam phẩm tầng ba sơ kỳ nay đã đạt đến tầng ba hậu kỳ, đuổi sát đỉnh phong.
Lục Thiên Tuyết cũng từ Tam phẩm tầng một đỉnh phong bước vào tầng hai hậu kỳ.
Mà tiến bộ kinh người thì phải kể đến Thanh Uyển. Công kích sóng âm diện rộng của nàng đối với việc càn quét số lượng lớn kẻ địch có hiệu quả vô cùng kinh khủng. Chỉ một tháng ngắn ngủi, nàng tinh tiến gần một tầng cảnh giới, từ Tam phẩm tầng năm đỉnh phong, đạt tới tầng sáu hậu kỳ, đuổi sát đến tầng sáu đỉnh phong. Tiếp tục như vậy nữa, không đến một tháng, nàng chỉ sợ đã thành tựu Tam phẩm hậu kỳ đại tu sĩ.
Mà Dược Linh Nhi thì càng là khoa trương. Không ngừng thiêu đốt số lượng khổng lồ phù lục, cô bé đã bước vào Tứ phẩm tầng bốn trung kỳ từ ba ngày trước. Muốn hỏi, phù lục của cô bé từ đâu tới? Trùng hợp thay, Ngọc Huyền Vương là một gã họa phù sư có tiếng. Lấy Tam phẩm trung kỳ tu vi của hắn, muốn giúp Dược Linh Nhi vẽ ra Nhất giai phù lục lại không quá dễ dàng? Hắn chính là vô điều kiện, vô hạn lượng cung cấp cho cô bé.
Tiến bộ của nhóm người, Trần Nguyên nhìn ở trong mắt.
Trước đó hay cũng như hầu hết mọi lần chiến đấu khác, ngoại trừ ra một đòn phủ đầu tiêu diệt phần lớn Tà Ma, Trần Nguyên liền không còn nhùng tay nữa. Hắn sẽ tọa trấn trên độ cao ngàn dặm, quan sát chiến cuộc, đồng thời trông chừng bốn phương, đề phòng có kẻ địch bất ngờ tập kích.
Vừa vặn đúng lúc này, bên ngoài ngàn dặm, không gian bắt đầu nhộn nhạo. Từng gợn sóng lăn tăn lan rộng tựa như mặt nước hồ phẳng lặng bị người cố tình khuấy động. Một cỗ khí tức thuộc về Tứ phẩm Thượng nhân bắt đầu lan rộng, bao phủ lên khu vực rộng hai ngàn dặm, che đậy vạn vật.
Trần Nguyên híp mắt lại, nhìn về nơi khí tức đầu nguồn.
Ở bên dưới thung lũng, nhóm người Ngọc Huyền Vương, Dược Huyên Huyên cũng cả kinh. Bọn hắn vội vàng đạp không phi hành, cấp tốc tới bên cạnh Trần Nguyên, cùng nhay nhìn chằm chằm vào nơi đầu nguồn phát ra cỗ khí tức kia.
Lúc này, từ nơi đó, một giọng nói nam tử trầm thấp, già nua truyền ra: "Vị đạo hữu này, còn có các vị tiểu hữu chớ vội. Chúng ta không có ác ý. Chúng ta thế nhưng là đồng minh."
Lời nói vừa dứt, một chiếc phi thuyền to lớn, khí thế bàng bạc, dài đến trăm trượng, bỗng nhiên phá không mà ra, lao nhanh đến trước mặt bọn người Trần Nguyên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.