Chương trước
Chương sau
Trần Nguyên vẫn nhắm mắt, chậm rãi cảm thụ sự biến đổi của bản thân sau khi chém giết Tà Ma. Cứ mặc chi sự thay đổi này là rất nhỏ bé, hầu như không đáng kể so với tu vi của hắn hiện tại, Trần Nguyên vẫn có thể tinh tế nhận ra bởi năng lực cảm giác cực kỳ nhạy bén. Hắn ước đoán: "Tu vi tăng lên, đại khái tương đương với một phần trăm tu vi của Tà Ma."
Này cũng có nghĩa là, nếu như Trần Nguyên đánh giết một trăm cái Nhất giai sơ kỳ Tà Ma, tu vi của hắn tăng lên tương đương với trọn vẹn hấp tu tu vi của một tôn Nhất giai sơ kỳ Tà Ma.
Toàn bộ tu vi của một tôn nhất giai sơ kỳ Tà Ma, đặt cạnh hắn cai này đã là Tứ phẩm Thượng nhân tu sĩ, đích thực là nhỏ bé đến khó mà tưởng tượng nổi. Huống chi, hắn đi là Đạo Cực Hạn, thể nội linh lực đã sánh ngang với Ngũ phẩm Chân nhân cấp bậc tu sĩ. Nhu cầu năng lượng cần để tinh tiến tu vi cũng tương ứng sánh ngang với Ngũ phẩm Chân nhân.
Vậy, chém giết Tà Ma dường như mang lại lợi ích thật ít ỏi?
Không. Hoàn toàn ngược lại. Lấy thực lực của Trần Nguyên tới nói, dù là Nhị giai, thậm chí Tam giai Tà Ma đi chăng nữa, chém giết bọn chúng bất quá chỉ là một ý nghĩ mà thôi. Nếu hắn toàn lực ra tay giống như tại Thôi Nguyên thành vậy, mỗi một hơi thở đều có thế chém xuống hàng trăm vạn Tà Ma. Cho dù là chia đi cho hệ số tỷ lệ một trăm thì nó cũng tương đương với mỗi hơi thở, hắn hấp thu vào tu vi của một vạn Tà Ma.
Tất nhiên, tình huống thực tế là không thể tính như vậy. Trước tạm thời không nói đến Tà Ma có ngu ngốc và số lượng có nhiều đến nỗi để hắn mỗi hơi thở chém xuống một trăm vạn, chỉ cần cân nhắc đến việc, hắn có thể hay không duy trì cường độ công kích cao như vậy liên tục không ngừng nghỉ đã là một chuyện không dễ. Hơn thế nữa, một bên chém giết, một bên lại dẫn dắt tu vi đột phá chưa chắc đã là khả thi. Nói tóm lại, muốn đạt được hiệu suất, mỗi hơi thở gia tăng tu vi bằng một vạn Tà Ma là không thực tế.
Bất quá, Trần Nguyên cũng không cầu loại mơ ước hão huyền này. Hắn chỉ cần mỗi ngày chém xuống mười vạn Tà Ma, gia tăng tu vi tương đương một ngàn đơn vị, này đã xem như thu hoạch vô cùng khá. Tốc độ tinh tiến tu vi như thế đã so với khổ tu phải mạnh hơn nhiều lắm.
Đến nỗi số lượng Tà Ma có cung ứng đầy đủ hay không, Trần Nguyên chưa từng lo lắng. Mỗi lần Tà Ma xuất hiện tấn công Minh Nguyệt giới, số lượng đều tính bằng hàng trăm vạn. Chúng khiến cho Trần Nguyên có cảm giác, số lượng Tà Ma là vô cùng vô tận vậy. Vấn đề cần lo duy nhất là có thể hay không 'may mắn' đụng độ tới một đàn Tà Ma quy mô lớn như vậy.
Tại thời điểm Trần Nguyên đang không ngừng suy tính các tính toán trong đầu, nhóm người Thanh Uyển, Dược Huyên Huyên, Ngọc Huyền Vương,... cũng đang cẩn thận cảm nhận lợi ích từ chém giết Tà Ma. Lợi ích to lớn hiện lên rõ ràng không che giấu chút nào. Phản ứng của nhóm người cùng Trần Nguyên không khác biệt là bao, phải chăng thì là kinh hỉ và kích động càng lớn hơn mà thôi.
"Thật thần kỳ. Tu vi cứ như thế tăng lên nhanh chóng, ôn hòa lại êm dịu, hoàn toàn tương thích với thể nội linh lực, không phát hiện mảy may một chút không thích hợp nào." Chính là luôn luôn vô cảm, ít nói như Lục Thiên Tuyết cũng phải bộc lộ cảm thán mấy câu.
"Đích thực là thế, thứ năng lượng thuần khiết này dường như không bài xích bất cứ loại thể nội linh lực nào, bất kể tu sĩ là tu hành công pháp như thế nào, phương thức tu luyện ra sao, nó dường như đều có thể dung nhập hoàn mỹ, hơn nữa tu vi được củng cố vững chắc như đạt được thông qua khổ tu vậy. Ta tìm không ra một tia tỳ vết, càng đừng nói đến căn cơ không ổn." Ngọc Huyền Vương cũng cho ra nhận xét.
Thanh Uyển thì hưng phấn nói: "Càng khó được hơn là cảm ngộ quy tắc, đạo vận huyền diệu tràn não thức hải, tự động cung cấp cho tu sĩ nhiều chẳng kém gì tu vi hấp thu. Nhờ thế mà cảnh giới cũng nhận được chỗ tốt không kém tu vi. Tai họa ngầm sau đó cũng bị diệt trừ, cũng không ảnh hưởng con đường tương lai đi được càng xa."
Xuất thân khác biệt, tầm mắt khác biệt dẫn đến ý nghĩ, mục tiêu cùng phương hướng cũng khác biệt. Thay vì chỉ chú ý đến tu vi tăng trưởng nhất thời mà không phá hỏng căn cơ, Thanh Uyển càng chú ý đến cảnh giới đạo hạnh phải chăng có theo kịp hay không tu vi thể nội linh lực, phải chăng có hay không ảnh hưởng nàng sau này đi được càng xa.
Như thế, nhóm người Trần Nguyên nhiệt liệt thảo luận lên thu hoạch từ việc chém giết Tà Ma chuyến này. Từng người, từng người nói lên cảm nhận của bản thân rồi không lâu sau đó, tất cả đạt thành một nhận thức chung: Chém giết Tà Ma mang lại lợi ích quá khổng lồ, so với trong tưởng tượng của bọn hắn còn phải khổng lồ hơn nhiều lắm.
"Không thể trách, có nhiều tu sĩ, sau khi đi vào Vân giới, lại điên cuồng đến như vậy săn tìm Tà Ma." Một vị tùy tùng của Ngọc Huyền Vương phát biểu.
— QUẢNG CÁO —
Đây cũng là tình huống chung của mấy nhõm tu sĩ bọn người Trần Nguyên bắt gặp trên đường phi hành trong nửa canh giờ qua. Từng cái, từng cái như phát cuồng tìm kiếm Tà Ma giống như truy tìm bảo vật vậy cứ mặc cho thực lực của bản thân bọn hắn không cao, đại đa số chỉ là Nhất phẩm tiểu tu sĩ, một bộ phận nhỏ thủ lĩnh đạt tới Nhị phẩm cảnh giới. Đổi lại là tình huống bình thường, hành động xông xáo ở môi trường hoàn toàn xa lạ trong lãnh địa kẻ địch với một tốp tiểu tu sĩ như vậy chăng khác nào một cử chỉ ngu ngốc liều chết cả. Nhưng là bây giờ, người ta sẵn sàng liều mạng chỉ vì đánh giết Tà Ma. Muốn nói, vậy thì cũng chỉ có thể nói, chẳng có mấy ai chống lại được trải nghiệm đi đường tắt, nhanh chóng tăng cao tu vi mà không nhận tai họa ngầm.
"Cũng là bởi vì lợi ích lớn đến như thế, Thái Cu Vương triều cùng Ngũ Đại Kiếm tông mới hành động gấp gáp, điều động số lượng lớn tu sĩ đổ bộ lên Vân giới trong thời gian ngắn như vậy. Nếu tận dụng một cách thỏa đáng, không đến mười năm, bọn hắn chỉ e có thể nhiều ra thêm mấy vị Ngũ phẩm Chân nhân."
"Nhưng mà... lợi ích càng lớn, chỉ e đến khi các phương thế lực khác nhúng tay vào thì lại không tránh được một hồi tranh chấp."
"Có tranh chấp, vậy thì đây cũng là việc để bọn hắn lo lắng, lại không liên quan đến chúng ta."
"Phải... Phải... Chúng ta trước hết vẫn là tận dụng cơ hội, trong thời gian nhanh nhất tăng lên tu vi cùng thực lực."
...
Người một câu, ta một câu, nhóm người Trần Nguyên thảo luận đến vui vẻ. Bởi vì đánh giết Tà Ma mang lại thu hoạch lớn lắm, cho nên, tâm tình của ai cũng vui vẻ cả. Bầu không khí trở nên hòa hợp vô cùng.
...
Thời gian một tháng nhẹ nhàng trôi qua, trong một vùng thung lũng kéo dài năm ngàn dặm, bị ngăn cách bởi hai vách núi cao đến sáu vạn trượng, đỉnh núi luôn luôn che lấp trong mây mờ.
Ánh mắt của Trần Nguyên bình tĩnh và lạnh lùng đảo qua một đội quân Tà Ma khổng lồ đang tập trung dày đặc trên dải đất hẹp, dài, dưới đáy thung lũng. Số lượng của Tà Ma thật sự là nhiều lắm. Chỉ bằng ước đoán thô sơ, Trần Nguyên tính ra, quân số của bọn chúng dễ dàng vượt quá năm mươi vạn. Trong đó, thủ lĩnh của bọn chúng là một tôn Tam giai đỉnh phong Tà Ma, nửa bước đặt chân vào cấp bậc Tứ giai. Đổi lại thành hệ thống tu luyện của Ba Ngàn thế giới, thực lực của tôn Tà Ma này đã sánh ngang với nửa bước Tứ phẩm Thượng nhân. Bên dưới nó còn có ba tôn Tam giai hậu kỳ Tà Ma khác. Tam giai trung kỳ Tà Ma có đến mười hai tôn trong khi số lượng của Tam giai sơ kỳ lên đến bốn mươi. Trên dưới một ngàn Nhị giai Tà Ma, Nhất giai càng là lên đến gần mười vạn.
Đây là nhóm Tà Ma thứ ba mà bọn người Trần Nguyên tìm thấy trong ngày hôm nay, cũng là nhóm Tà Ma đông đảo và mạnh mẽ nhất bọn hắn đụng độ trong năm ngày qua.
Đứng tại trên đỉnh núi cao mười vạn trượng, sử dụng bí pháp che đậy khí tức, ẩn giấu sự hiện diện, mười ba người Trần Nguyên thành công tránh qua ánh mắt của đội quân Tà Ma khổng lồ.
Trần Nguyên xoay người, đối với những người phía sau, phân phó nói: "Chúng ta ấn theo kế hoạch đã định trước thực hiện. Ta sẽ đánh đòn phủ đầu. Ngoại trừ Linh Nhi, những người còn lại tìm đến đối thủ thấp hơn hai tầng cảnh giới trở xuống tiến hành công kích. Mọi người nhớ rõ, nhanh, dứt khoát, cố gắng trong thời gian ngắn nhất đánh giết càng nhiều càng tốt."
— QUẢNG CÁO —
"Tốt. Toàn nghe theo theo Trần công tử/Trần huynh." Những người còn lại nhao nhao đáp ứng, ánh mắt trở nên sáng rực.
Đây cũng là chiến thuật mà mười ba người bọn hắn thống nhất áp dụng trong suốt một tháng qua. Trải qua lần đầu tiên đụng độ Tà Ma, nếm trải đến chỗ tốt khổng lồ mà chém giết Tà Ma mang lại, nhóm người lập tức đối mặt với một vấn đề thực tế: Phân công chiến đấu như thế nào? Chọn lựa đối thủ như thế nào mới là tối ưu? Càng quan trọng hơn, phân chia con mồi như thế nào? Làm không tốt quá trình phân bổ lợi ích, nhóm người sẽ không duy trì được sự gắn kết lâu dài. Kết quả khả quan một chút có lẽ là chia rẽ, đường ai nấy đi, mà tình huống xấu hơn, rất có thể sẽ có sợ trở mặt thành thù trong nội bộ.
Rốt cuộc, sau khi suy tính một hồi, nhóm người quyết định: phân công chiến đấu cùng lựa chọn đối thủ, vậy cứ tới lấy đối thủ yếu một chút mà làm. Thay vì lựa chọn kẻ địch cùng cảnh giới để rồi dây dưa nửa ngày không ngớt, nhóm người riêng phần mình chọn ra Tà Ma thực lực kém hơn tự thân chừng hai tầng cảnh giới trở lên. Từ đó, chênh lệch sức mạnh đến hơn mười lần để bọn hắn có thể tiện tay miểu sát kẻ địch trong nháy mắt. Mặc dù thu hoạch có phần giảm xuống, nhưng thắng ở nhanh, tiện lời và hiệu suất.
Nghĩ đến mà xem, chỉ cần mười, hai mươi hơi thở miểu sát như vậy liền có thu hoạch tương đương với đánh giết một tôn Tà Ma thực lực tương đương. Cách làm này có lợi nhiều lắm.
Đến nỗi, phân chia con mồi? Việc này lại càng dễ. Từ Trần Nguyên ra tay đánh phủ đầu, trực tiếp đánh giết hết thảy Tà Ma từ Tam giai trung kỳ trở lên. Phần còn, lại, mọi người tự thương lượng với nhau, riêng phần mình cố gắng.
Bất quá, nói đi thì nói lại, đánh giết Tà Ma nhiều nhất luôn luôn là Trần Nguyên, thu lợi nhiều nhất vẫn luôn luôn là hắn. Đối với điểm này, không một ai có ý kiến, hoặc nói là, bọn hắn vốn cho nên là như vậy. Trần Nguyên có tu vi cao nhất, hắn cần đánh giết nhiều Tà Ma nhất để đột phá. Càng quan trọng hơn, nhóm người muốn tiến được càng xa, không kiêng nể gì cả thăm dò được càng rộng, có cơ hội tấn công càng nhiều Tà Ma, vậy thì không thể thiếu đi Trần Nguyên vị này gần như vô địch ở cảnh giới Tứ phẩm Thượng nhân. Nếu không, chỉ bằng mấy người bọn hắn có Tam phẩm Đại tu sĩ, lại như thế nào dám tách xa chín nhánh tu sĩ chủ lực của Thái Chu Vương triều cùng Ngũ Đại Kiếm tông mà tự do xông xáo xa đến như vậy?
Tạm thời không đề cập đến vấn đề hậu trường, Trần Nguyên giờ đây đã cân nhắc cẩn thận mục tiêu của hắn: Một tôn nửa bước Tứ giai Tà Ma, ba tôn Tam giai hậu kỳ Tà Ma. Mười hai tôn Tam giai trung kỳ cũng cần tiêu diệt. Nếu không, để bọn chúng vây công lại đám người, dù là mạnh như Ngọc Huyền Vương hay Thanh Uyển hai vị này thiên kiêu cũng sẽ cảm thấy vướng tay vướng chân. Nguy hiểm đến tình mạng thì không đến nỗi nguy hiểm, bất quá, điều đó sẽ ảnh hưởng đến tiến độ đánh giết Tà Ma của bọn hắn.
Mặt khác, Nhị giai Tà Ma cũng cần xử lý một lượt. Không chỉ bởi vì hắn cần thu hoạch tu vi mà còn để tiết kiệm thời gian. Chỉ bằng mấy người còn lại, chém giết năm mươi vạn Tà Ma, thật không biết đến khi nào mới xong.
Nhẹ gật đầu, xem như hạ xuống quyết đinh, Trần Nguyên đột ngột giải phóng khí tức. Cỗ uy áp khủng bố và mênh mông như cả trời xanh lập tức xuất hiện, bao phủ lên toàn bộ mảnh thung lũng kéo dài năm ngàn dặm, dọa cho lũ Tà Ma kinh hãi, run lên lẩy bẩy mà chỉ biết phát ra những tiếng kêu chói tai theo bản năng.
Còn chưa đợi lũ Tà Ma kịp phản ứng, hạo nhiên chính khí bỗng nhiên xuất hiện, giăng đầy trời, thay thế những đám mây, che kín những đỉnh núi. Kiếm ý sắc bén, lạnh buốt, chiếm cứ đầy không gian. Hàng trăm vạn kiếm khí, ngưng kết từ hạo nhiên chính khí reo vang, tung hoành ngang dọc, phô diễn thứ sức mạnh khủng bố, lấn áp hết thảy vạn vật.
Hạo Nhiên Già Thiên kiếm.
Này cũng từng là chiêu thức biến dị từ hạo nhiên kiếm khí mà Trần Nguyên từng sử dụng tại Thôi Nguyên thành trong lần đầu tiên Tà Ma tấn công. Sức mạnh tập trung của nó có lẽ chẳng đến đâu, bất quá để đối kháng số lượng lớn kẻ địch thì lại hiệu quả cực kỳ.
"Thật mạnh." Một vị tùy tùng của Ngọc Huyền Vương ở phía sau thì thào: "Mặc dù không phải là lần đầu tiên chứng kiến Trần công tử thi triển chiêu thức này, nhưng lúc nào ta cũng bị rung động như lần đầu tiên thấy vậy."
"Tất nhiên." Dược Huyên Huyên bỗng nhiên nói ra: "Thật không nhìn Trần công tử là ai, đâu có như ai đó."
— QUẢNG CÁO —
Vừa nói, ánh mắt của nàng như có như không liếc xéo về nam tử tuấn tú cách đó không xa.
Ngọc Huyền Vương sạm mặt lại, bất đắc dĩ vô cùng. Hắn cũng không hiểu vì sao, Dược Huyên Huyên gần đây luôn chủ động khiêu khích hắn. Cầm hắn cùng Trần Nguyên so sánh? Hắn cảm thấy đây là một sự bất công lớn lao.
Trong khi nhóm người còn nhàn nhã tán chuyện qua lại, hàng trăm vạn thanh kiếm khí đã từ trên trời dội xuống, hướng thẳng đến mục tiêu đã định sẵn mà tấn công.
Tà Ma phản kháng lại theo bản năng.
Vô dụng mà thôi.
Chỉ trong nháy mắt, vô số Tà Ma bị chém chết ngay lập tức, bao quát cả tôn kia nửa bước Tứ giai, ba tôn Tam giai hậu kỳ, mười hai tôn Tam giai trung kỳ cùng với chín phần mười số lượng Nhị giai trở xuống Tà Ma.
Đồng thời, một cỗ năng lượng tinh thuần khổng lồ, cuồn cuộn không dứt theo từ thiên địa tràn ngập vào thể nội của Trần Nguyên. Cảm ngộ chân lý ảo nghĩa của thiên địa, pháp tắc vận hành thế giới xung quanh cũng theo đó xuất hiện trong não bộ của hắn, trợ giúp đạo hạnh của hắn tăng lên nhanh chóng. Thân thể của hắn rơi vào một trạng thái huyền diệu vô cùng, so với trạng thái ngộ đạo còn đặc biệt hơn.
Cùng lúc, cảnh giới của Trần Nguyên bất tri bất giác tăng lên, lại yên lặng không một tiếng động đạt tới Tứ phẩm tầng hai trung đoạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.