Nửa đêm, Trần Nguyên yên lặng không một tiếng động mang theo Lục Thiên Tuyết trở lại Thôi Nguyên thành. Không có một ai phát hiện ra hai thanh niên trẻ tuổi, một nam một nữ, hiên ngang thẳng thắn vượt qua tầng tầng lớp lớp tu sĩ canh phòng.
Trên đường trở về, Lục Thiên Tuyết hoàn toàn giữ im lặng. Nàng chưa từng nói lời nào, không nguyện ý tiết lộ bất kỳ điều gì về người mà nàng gặp hôm nay hay giữa các nàng có liên hệ như thế nào. Trần Nguyên cũng không hỏi.
Chỉ cho đến khi, cả hai trở lại nơi ở, Lục Thiên Tuyết mới phá vỡ sự im lặng.
"Ngày hôm nay, đa tạ tiền bối đã ra tay." Nàng cảm kích nói.
Nàng một mức giao đấu với ba người Ninh Huyền Thành là sự thật, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là nàng không chú ý đến động tĩnh xung quanh. Huống chi, thủ đoạn công kích mà Trần Nguyên bạo phát ra lại oanh liệt và khủng bố đến như thế. Chính là Lục Thiên Tuyết khi đó cũng không khỏi một hồi run lên trước cỗ sức mạnh tuyệt đối vượt xa tưởng tượng của nàng như vậy, mặc cho sự thật, sức mạnh này không phải nhằm vào nàng và vẫn còn cách nàng thật xa.
Trần Nguyên nhẹ phất tay, nhàn nhạt nói: "Đây là trách nhiệm của ta trong giao dịch, ngươi không cần cảm ơn."
Lục Thiên Tuyết khẽ cười, nói: "Tiền bối không còn câu đáp nào khác sao?"
Lần đầu tiên trong một thời gian dài, gương mặt lạnh lẽo, vô cảm của nàng toát ra nụ cười, dù rất nhẹ, chỉ thoáng qua, nhưng là cười đến chân thành.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-dao/1087427/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.