Khu vực nào đó giữa Đại Càn Vương triều và Đại Nguyên Vương triều. Nơi này là một mảnh sơn mạch vô danh, trải dài hơn mười vạn dặm gồm những đỉnh núi thấp, nối liền với nhau, liên miên bất tuyệt thẳng cho đến một vùng cấm khu nổi tiếng của Thanh Châu. Đất đai ở đây khô cằn. Địa hình phần lớn là những đỉnh núi trọc, những thung lũng đã cạn khô nước và những mỏ đá cạn kiệt bị bỏ lại giữa chốn hoang dã, hình thành nên những hồ nước độc vàng khè. Ngay cả với với tiêu chuẩn Thanh Châu nghèo nàn thì nồng độ linh khí của mảnh sơn mạch vẫn là thật thưa thớt đến thảm thương.
Giữa mảnh sơn mạch bao la này, một tòa cung điện khổng lồ, cao hơn một vạn trượng đứng sừng sững như một gã khổng lồ trấn áp hết thảy vạn vật. Mái vòm của nó cao vút, từng viên mái ngói cổ xưa tỏa ra thứ ánh sáng nhu hòa, thần bí, lấp lánh trong đám mây mờ. Xung quanh cung điện, một cỗ đạo vận huyền diệu, nồng đậm không ngừng di chuyển không ngừng vờn quanh, mang lại cho cả tòa kiến trúc sắc thái kính cẩn nghiêm trang.
Trong gian đại điện lớn nhất, xa hoa nhất và cũng đặt tại vị trí cao nhất của cung điện, nơi mà từ đó người ta có thể phóng tầm mắt xuyên qua biển mây cuồn cuộn, nhìn thấu vạn dặm sơn hà, một nam tử trung niên mặc áo bào trắng tinh đang yên lặng xếp bằng tĩnh tọa, thu nạp linh khí từ trong trời đất. Người này sở hữu gương mặt vuông vắn, nhìn qua thì cho người đối diện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-dao/1087391/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.