Lão Điền nghe thấy Thất Các lão lời nói, bản thân cũng giật nảy mình. Sau lưng hắn không hiểu cảm thấy một cỗ cảm giác lạnh sưu sưu không ngừng dọc theo xương sống, lan lên đến tận sau gáy. Cùng lúc, hắn cảm nhận được cả thế giới bài xích hắn, tựa như thiên địa không còn muốn hắn tồn tại trên phiến không gian này.
Hiển nhiên, Thất Các lão ý không tại trong lời nói. Hắn cũng là người nhanh trí, ánh mắt đảo quanh, không nhìn tấm mặt chờ mong cùng biểu cảm cầu khẩn của viện trưởng, vội vã nói: “Viện trưởng, Thất Các lão, các ngươi tiếp tục bàn truyện, ta cái này phải đi an bài cho tân sinh Tô Châu, sau lại sắp xếp cho Băng Ngọc nha đầu, công việc bề bộn, không quấy rầy các ngươi.”
“ y… Chờ đã…” Viện trưởng Triệu MInh Thành vốn còn muốn giữ lại lão hữu chịu chung chiến tuyến. Cái gì gọi là vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, giờ khắc này chính là thời điểm tốt nhất kiểm nghiệm tình nghĩa huynh đệ mấy nghìn năm.
Đáng tiếc, lời hắn chưa ra hết thì bị Thất Các lão đánh gãy:
“Lão Điền bận rộn trăm công nghìn việc, vẫn là sớm sớm một chút hoàn thành. Chuyện của Tô Châu bên đó vốn đã chậm trễ, lão lại không thể kéo dài thêm, phải nhanh tay một chút mới đúng.”
“Vâng, vâng, vâng, Thất Các lão nói đúng, ta cái này đi ngay.”
Lão Điền cấp tốc đáp lại, rồi lại quăng cho viện trưởng ánh mắt, tựa hồ như biểu đạt: ta đã tận lực. Hắn không dám chậm chễ chút nào, vội vã phòng ra một bước, biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-dao/1087224/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.