Qua không biết bao nhiêu lâu, nam tử trung niên mới thu hồi tầm mắt khỏi chiếc phi thuyền mới tiến vào. Hắn khe khẽ thở dài, động tác lại chuyên chú trở lại nhánh hoa trong tay.
“A.” Nam tử trung niên khẽ thốt lên một tiếng, tiếc nuối và kinh ngạc.
Thì ra, trong khoảnh khắc nam tử trung niên phân tâm đó, động tác cùng linh lực trong thân thể bạo động đã khiến cho nhánh hoa chịu thương tổn. Một cánh hoa rụng xuống. Vốn là mười cánh hoa thập toàn thập mỹ, nay chỉ còn có chín. Cứ như vậy, một đóa hoa phẩm cấp Ngũ phẩm chịu tổn hại khó mà vãn hồi.
Trong lúc vị nam tử trung niên còn tại tiếc nuối, không gian gần hắn chợt rung động nhè nhẹ. Nơi này tại Thái Linh nội viện, dù không thể coi là cấm địa, nhưng có thể tự do tiến vào không có nhiều người. Ngay cả nhân vật cấp bậc phong chủ muốn bước đến, trước đó cũng cần phải thông báo.
Bởi vậy, nam tử trung niên biết, kẻ đến không phải người xa lạ. Lại qua hai, ba hơi thở, hắn cảm nhận được luồng khí tức quen thuộc, nam tử trung niên cũng không quay đầu lại, trên tay tiếp tục công việc cũ, miệng hỏi: “Lão Điền, mang đến thông tin tân sinh từ Tô Châu sao?”
“Vâng, thưa viện trưởng.” Đối phương đáp lại bằng thứ giọng cổ lão, già nua và tang thương.
Nguyên lai, lão Điền là một lão giả, lưng đã còng, râu tóc bạc trắng, khoác lên mình bộ áo bào lam lũ, màu bạc phếch, cũ kỹ tựa như một lão giả chốn nông thôn nghèo khó chỉ cách vách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-dao/1087223/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.