Tối quá, nơi này là đâu?
Lăng Sở Nhược bị vây quanh bởi một màu đen tĩnh mịch, tối đến mức dù có đưa tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón. Trái tim nàng đánh thịch một tiếng khi nghe thấy tiếng bước chân vang vọng như hiện về từ cõi xa xăm nào đó. Nàng không rõ đó là bước chân của nàng hay là một ai khác
Đây là hang động sao?
Lăng Sở Nhược cảm thấy có gì đó không đúng. Nàng đã đi được một lúc nhưng lại không có bất kỳ vật cản nào. Nói chính xác thì nơi này giống như một chiếc hộp khổng lồ hơn là một hang động. Nếu là vậy, chỉ cần kiên trì thêm chút nữa sẽ thấy được điểm tận cùng chăng?
Nhưng nàng đã đoán sai
Lăng Sở Nhược cứ mơ hồ đi mãi, mất một khoảng thời gian khá lâu vẫn không thấy điều gì xảy ra. Đi đến mức hai chân cũng đều mỏi nhừ, nàng chán nản ngồi xuống, chẳng hiểu đây là nơi quái quỷ gì nữa
Có tiếng sáo
Lăng Sở Nhược ngẩng đầu, tiếng sáo theo đó càng lúc càng lớn dần. Nàng ngẩn ngơ đưa taysờ lên má, chẳng hiểu từ lúc nào lệ đã rơi đầy. Tiếng sáo này rất quen thuộc, mẫuthân nàng trước đây vẫn thường hay thổi vào những buổi trời lạnh giá. Tiêu Châuquanh năm ảm đạm, tiếng sáo của mẫu thân cũng vì thế mà trở nên thê lương hơn
Có lúc nàng không hiểu, mẫu thân nàng thật sự hạnh phúc sao?
Nếu là hạnh phúc thì cớ gì khúc nhạc kia lại khiến người ta đau lòng đến vậy?
"Nhược nhi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-dan-thai-tu-dai-nhan/4081851/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.