Hoàng Kỳ đi rồi, Nhiếp Khiếu Lan vẫn còn một mình bần thần trong vườn nhỏ phía sau Tây uyển. Năm năm trước ở Lan Minh cung, nàng lấy hết can đảm để thổ lộ tình cảm nhưng chỉ nhận được một ánh mắt bối rối, giây phút đó nàng đã tự biết câu trả lời
Năm năm sau, một lần nữa ở cấm cung bày tỏ nỗi lòng, thậm chí đến sự thương hại nhỏ nhoi cũng keo kiệt với nàng. Nàng bật cười như điên dại, cười đến mức cả người run rẩy, hốc mắt nóng bừng ép ra những giọt lệ trong suốt. Những gì nàng làm trong mắt Hoàng Kỳ đều chẳng đáng một xu, ngược lại còn khiến người ta chán ghét
Hoàng Kỳ muốn giúp đỡ Lãnh Nguyệt Thanh, nàng không nề hà việc phải phụ tẫn người trong thiên hạ. Phải làm ra chuyện như vậy, trong lòng nàng đâu phải không đau. Nàng là người không phải gỗ đá, hết lần này đến lần khác bị người ta chà đạp, nàng có chỗ nào không tốt?
Phải rồi, nàng chỗ nào cũng không tốt, nàng không đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở, cũng không có trên người khí chất tiên ữ thanh nhã thoát tục, lại càng không có tâm tính thiện lương vì người khác lo nghĩ. Nàng dùng thủ đoạn bỉ ổi để hãm hại người yêu thương nàng nhất, hết lần này đến lần khác lừa gạt nữ nhân đơn thuần luôn xem nàng như bằng hữu. Đây phải chăng chính là quả báo mà nàng phải gánh chịu?
Nhiếp Khiếu Lan hai tay nắm chặt lộ cả khớp xương, mặc gió thổi đến hong khô đi hai dòng lệ trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-dan-thai-tu-dai-nhan/4081827/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.