Ngục thất tối tăm lạnh lẽo, cũng may Lãnh Nguyệt Thanh cũng không đến nỗi quá tuyệt tình, cho người dọn dẹp, mang vải tốt để kê thành giường cho ba người, lại còn đưa thêm chăn gấm. Đãi ngộ bậc này người bình thường làm sao mà có, nhất là ở nơi biên thùy thế này, ngay cả thái tử như nàng cũng phải ăn gió nằm sương, khổ sở không sao kể xiết
Lãnh Nguyệt Thanh đối với việc làm này đúng là dụng tâm không ít, nàng muốn thông qua việc này thuyết phục Lăng Thiên nhanh chóng đồng ý. Chiến sự cấp bách, thành trì của địch kiên cố dễ thủ khó công, thời tiết khắc nghiệt không khỏi khiến tinh thần binh sĩ hoảng loạn.
Hoàng thành nhìn bề ngoài an tĩnh nhưng ẩn chứa không biết bao nhiêu sóng gió. Phụ hoàng nàng tuổi tác đã cao, bệnh tình càng lúc càng nặng, nếu nàng không nhanh chóng trở về, e rằng nội chiến sẽ xảy ra, muôn dân trăm họ rơi vào cảnh lầm than
"Thái tử, đúng như ngài dự đoán, Ngân Diện đích thực đến cướp ngục rồi"
Trong ánh sáng mờ ảo của những ngọn nến, nữ nhân hắc y không biết từ lúc nào đã đến bên bàn làm việc của Lãnh Nguyệt Thanh. Nàng bước đi không một tiếng động, thanh âm như gió thoảng, gương mặt bị che kín bởi màn sa cũng một màu đen. Lãnh Nguyệt Thanh thả binh thư trong tay xuống, khóe môi khẽ cong lên
"Chúng ta cũng nên đến xem náo nhiệt một chút"
Đường đến đại lao lạnh lẽo âm u không khác gì đường đến cửa địa ngục, ngày thường nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-dan-thai-tu-dai-nhan/4081813/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.