Quan Sơn Nguyệt chu miệng lên : “Anh họ, em đã từng giúp đỡ anh rất nhiều lần đó nha!”
“Thôi đi, bộ em tưởng anh không hiểu em đang suy nghĩ cái gì à? Có phải muốn giao phó đối tượng đính hôn của em cho anh hay không? Loại phiền toái này anh không muốn dây vào.”
Giang Tam Bạch mỉm cười, ý cười thật ôn nhu,không để lộ ra một chút cảm giác cự tuyệt, nhưng ngữ khí lại thật phần kiên quyết.
Quan Sơn Nguyệt lớn tiếng ăn vạ: “Dù nói như thế nào thì em cũng thấy không công bằng, anh đã hai mươi tám tuổi, em chỉ mới mười tám, vì sao em phải cưới vợ mà không phải là anh?”
“Nguyên nhân rất đơn giản, thứ nhất, anh có nhiều tiền hơn em; thứ hai, anh có quyền thế hơn em; thứ ba, anh thông minh hơn em; thứ tư, không ai có lá gan dám bức anh kết hôn; thứ năm, cũng là quan trọng nhất, bộ dạng của anh sâu sắc tuấn mỹ hơn em.”
Giang Tam Bạch Không hề để ý đến liêm sỉ,không ngừng tự kỷ, tự khen ngợi bản thân rất tuấn tú,vô cùng tài năng,blah blah…. Hoàn toàn không cảm thấy lời nói của mình chả có liên quan gì đến nội dung thảo luận, không biết do y vốn tự tin từ bé hay là đang tự thôi miên chính mình.
Quan Sơn Nguyệt kêu to: “Không dám đâu cha, bộ dạng của em tuấn suất hơn anh!”
Giang Tam Bạch nở nụ cười : “Kháng nghị không có hiệu quả ( phản đối vô hiệu),Tiểu Nguyệt,đây chính là sự thật, có lẽ chờ đến năm năm sau, em mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-dan-my-mong-diem-truong/2392032/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.