“Ông chủ, sao sắc mặt của anh càng ngày càng khó coi vậy?”
Cung Chính Hoa nhìn đến vẻ mặt quan tâm của Quan Sơn Nguyệt, hắn có một việc ngạnh ở trong lòng, hôm nay nhất định phải hỏi rõ ràng.
“Cậu nói đi, thật sự là cậu không đùa giỡn tôi đấy chứ?”
“Sao em có thể đùa giỡn anh được!”
Quan Sơn Nguyệt gân cỗ lên cãi lại: “Cho dù em có nói ra một ít lời nói dối vớ vẩn, nhưng cũng là vì muốn ông chủ quan tâm đến em một chút, yêu em một chút.”
“Vậy vì sao chỉ trong một đêm mà cậu liền sinh bệnh, còn bệnh năng như vậy, không phải cậu cố ý an bài lừa gạt tôi sao?”
Đối mặt với lời chất vấn của Cung Chính Hoa, Quan Sơn Nguyệt lộ ra nụ cười sang sảng, thản nhiên thừa nhận: “Là em thật sự sinh bệnh đó, bệnh này bắt đầu phát tác từ khi em bảy tuổi, hàng năm đều như vậy, cho nên bất luận ông già em bận công việc đến đâu, ông ấy cũng phải chạy về thăm em.
Bất quá, lúc sau em cũng có lừa anh một chút xíu, rõ ràng em đã khỏi bệnh rồi, nhưng nhìn thấy anh cẩn thận chiếu cố em, nên em giả bộ bệnh lâu hơn tí, bởi vì anh đối với người ta thật ôn nhu,khiến người ta rất vui vẻ, muốn hưởng thụ thêm đó mà.”
Y lại làm nũng, giật nhẹ tay của Cung Chính Hoa: “Ông chủ, anh sẽ không vì chuyện này mà giận em chứ?”
Không để ý tới câu nói kế tiếp của y, Cung Chính Hoa vẫn thất thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-dan-my-mong-diem-truong/2392030/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.