Chương trước
Chương sau
Chu Dã vừa mới chuẩn bị mặc quần áo, kết quả lúc này di động của cô lại vang lên.

“Con suốt nửa năm nay không về nhà. Nếu không phải lão tử đây gọi cho con thì có phải ngay cả gọi điện về hỏi thăm con cũng không gọi ?”

Thanh âm Chu An Quốc tức giận, lỗ tai Chu Dã thiếu chút bị làm đau rồi.

“Ba không phải nói mặc kệ con sao? Con ở bên ngoài sống chết ra sao đều không liên quan đến ba. Dù sao người còn cảm thấy con nói dối. Con cũng không muốn trở về.”

“Ta trước đó không lâu đi bệnh viện làm kiểm tra. Cơ tiêm bị viêm nghiêm trọng.”

Chu An Quốc không có tiếp tục cùng Chu Dã dây dưa, mà là đơn giản mà nói những lời này.

Chu Dã bĩu môi, “Con trở về là được. Trước theo như ba nói, con không muốn nhìn thấy tên vương bát đản kia. Người làm hắn lăn xa một chút.”

Chu Dã treo di động sau đó chuẩn bị mặc quần áo. Kết quả lúc cô mặc xong quần lót thế nhưng phát hiện còn có một cái quần mùa thu!

Cô ôm đầu hoàn toàn phục. Đầu năm nay thế nhưng còn muốn mặc quần mùa thu! Trình Mục Dương quả thực coi cô như một đứa nhỏ!

Bất quá tình cảnh này cũng chứng minh rằng chú cảnh sát vẫn còn tính quan tâm tới cô. Chiếu cố nữ nhân cũng coi như tri kỷ, không hổ là nam nhân mà cô coi trọng.

Chu Dã sau khi mặc quần mùa thu vào thì mặc một cái quần dài, cuối cùng lại mặc vào áo khoác lông cuối cùng là quấn một cái khăn quàng cổ sợi len.

“…”

Cô đã không nhớ rõ bao lâu rồi mình không có mặc nhiều như vậy quần áo như vậy. Chu Dã quả thực bị độ dày này làm cho dở khóc dở cười. Bất quá chất lượng của đống quần áo này cùng kiểu dáng cũng hợp thời, thẩm mỹ của chú cảnh sát này miễn cưỡng coi như được đi.

Chu Dã kêu một chiếc xe rất nhanh sau liền đến cửa nhà.

Biệt thự Chu gia được tu sửa ở giữa một cái sườn núi. Sau khi sửa xong biệt thự chiếm vài trăm mẫu đất, có thể nói biệt thự Chu gia như một tòa lâu đầu cổ. Không nói bên trong toàn bộ đều có công viên, bể bơi, sân bóng, và còn có đủ mọi loại phương tiện giải trí. Sau khi taxi vào cửa, còn phải mất mười phút mới đến được cửa chính.

“A, ngượng ngùng. Tôi hình như quên mang di động với bóp tiền rồi. Tôi vào nhà lấy một chút.”

Chu Dã lúc này mới nhớ tới bóp tiền của mình cùng với di động đều còn ở bên trong Tần Vương phủ.

“Tiểu thư, cô cũng không thể chơi xấu a. Cô làm tôi đưa cô từ trung tâm thành phố tới nơi này mất hai giờ đồng hồ. Ít nhất phải hai trăm. Nếu không cô hôm nay không thể xuống xe!”



Tài xế bắt lấy quần áo Chu Dã.

Lúc này có mấy tờ tiền màu đỏ đưa tới trước mặt tài xế, “Đa tạ vị đại ca đã đưa em gái tôi đưa về nhà. Đây là tiền xe của ông.”

Chu Dã nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một người nam nhân mặc tây trang màu xám mang một bộ mắt kính gọng mạ vàng đứng ở một bên. Nam nhân trên mặt mang theo ôn nhu tươi cười, tựa như thiên sứ thuần khiết.

“Đều là người chợ phía tây, không cần khách sáo.”

Tài xế cười đem xấp tiền gần một vạn để trước ánh sáng nhìn thoáng qua, xác định là thật rồi vội vàng đem tiền mặt cất vào trong túi.

Thời điểm tài xế chuẩn bị rời đi, khi thôi lại cười nói: “Vừa rồi cái này là tiền xe. Bất quá vừa rồi ông làm dơ quần áo của em tôi, làm tâm tình em ấy không tốt ngươi cũng nên bồi thường một chút chứ nhỉ.”

Tài xế vội vàng cười ha hả mà đối với Chu Dã nói: “Tiểu cô nương, vừa rồi là đại thúc không đúng. Đại thúc này xin lỗi cô.”

Quả nhiên sau khi có tiền vẻ mặt hung thần kia lập tức biến thành kẻ nịnh bợ.

Nhưng mà người kia lại cười nói: “Ngoài miệng nói xin lỗi thì sao so được với hành động a. Ông vừa rồi chính là dùng ‘ tay ’ kéo quần áo của em ấy. Như vậy đi, vì tỏ vẻ thành ý. Ông đem cánh tay này để lại đây đi.”

Tiếng nói vừa dứt, mấy người cường tráng, vạm vỡ đã đi tới. Trong đó có hai nam nhân lôi tên tài xế, kéo thẳng đến rừng cây rậm rạp. Rất mau liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết của vị tài xế kia.

“Tôi nói này tên lưu manh, ông ta vừa rồi chẳng qua là chạm vào một chút quần áo tôi mà thôi. Cần thiết phải đem tay của người đó chém sao?”

Chu Dã không phải thánh mẫu, chỉ là cảm thấy Thời Thôi lần này thật sự quá đáng.

“Em cũng đã nói. Hắn chạm vào quần áo. Nếu hắn chạm vào địa phương khác của em, tôi không chỉ chém tay hắn.”

Thời Thôi tiến đến bên người Chu Dã nhàn nhạt mùi hương nhi sau, hắn híp mắt hít sâu một hơi.

Chu Dã quả thực bị Thời Thôi làm ghê tởm đến dạ dày đều quay cuồng. Cô lại không phải biến thái, cùng loại biến thái này hoàn toàn không có tiếng nói chung.

“Tôi đi xem ba ba. Anh muốn hít thở không khí thì ở chỗ này chậm rãi hít!”

Chu Dã nói xong hướng tới cửa chính đi vào. Vào 3 năm trước cô phát hiện Thời Thôi đối với mình có ý tứ. Một năm trước quần lót của cô thế nhưng lại mất tích một cách bí ẩn. Ngay từ đầu Chu Dã còn tưởng rằng quần lót treo ở ban công bị gió cuốn bay đi. Hơn nữa quần lót cô vốn dĩ cũng mặc nhiều, cô cũng lười mặc lại lần nữa nên không quan tâm.



Kết quả có một lần cô định tìm Thời Thôi đi ra ngoài đánh tennis. Khi đi ngang qua phòng Thời Thôi, phòng không có đóng cửa. Chỉ thấy người anh trai ôn tồn lễ độ dùng quần lót của cô loát động dương vật.

Chu Dã bị ghê tởm nên không bao giờ muốn cùng Thời Thôi nói chuyện. Nhưng người này quỷ kế đa đoan, mỗi lần đều có thể nghĩ đến biện pháp làm cô chủ động tìm hắn nói chuyện.

Tới bên trong thư phòng của Chu An Quốc, Chu Dã lạnh như băng mà ngồi vào trên sô pha.

“Con đã nói không nhìn thấy tên tiểu vương bát đản kia mà, vậy mà ba còn để hắn ở nhà!” Chu Dã sinh khí mà chu cái miệng nhỏ lên.

“Chu Dã, hắn là anh của con. Hơn nữa vẫn là trợ thủ đắc lực của ba. Con nên biết hắn là vì cái nhà này mà cái giá phải trả cũng không ít. Con không cần mỗi ngày đều cùng hắn đối nghịch với nhau. Ba cũng nói rồi trong tương lai tài sản đều được để lại cho con kế thừa. Con cũng nên ít đi cùng ngươi ca đấu võ mồm.”

Chu An Quốc thanh âm suy yếu mà nói.

Chu Dã nghĩ thầm mục tiêu của tên vương bát đản kia trước chính là đem ba lừa tới tay. Kia chẳng lẽ muốn tài sản Chu gia sao?

“Được. Thấy thân thể ba không thoải mái nên con cũng không so đo chuyện này nữa. Nhưng người kêu con tới đây là vì chuyện gì?”

“Mẹ con sinh thời có một người bạn thân sinh đứa con trai. Năm đó nguyên bản không muốn làm giao ước. Nhưng lúc sau nhà trai vẫn luôn không có bạn gái. Kéo dài tới hiện tại là 30 tuổi, mà con cũng 18 tuổi. Bạn thân của mẹ con nói cho ta biết. Ta và a di con suy xét qua điều kiện của đối phương cũng tốt, làm công việc cũng chính trực đáng tin cậy. Con gả qua thật ra cũng không có vấn đề.”

“30 tuổi? Con nói này 30 tuổi nếu không có bạn gái, thì chắc không phải là thân thể bị tàn tật đi? Ba cùng mẹ kế chuẩn bị đem con đẩy vào hố lửa sao?”

Chu Dã cầm lấy quả táo cắn một ngụm.

“Đương nhiên không phải! Tiểu Dương bởi vì quá nhiều việc nên không có bạn gái. Cô gái muốn gả cho hắn phải xếp cả hàng dài đấy.”

Chu An Quốc nói hướng tới Chu Dã đưa một tấm ảnh chụp.

Chu Dã cúi đầu hướng tới ảnh chụp nhìn thoáng qua, nháy mắt trừng lớn hai mắt.

“Tiểu tử này tiểu tử trông thật đẹp! Hơn nữa lại là một cảnh sát. Người cũng chính trực thiện lương. Không cần lo lắng tương lai đối phương đối với con không tốt. Ba thật ra rất yên tâm. Bối cảnh Trình gia bối cảnh cũng không tồi.”

“Thật đúng là ba của con!”

Chu Dã cầm ảnh chụp chạy đến bên người Chu An Quốc hưng phấn mà ôm ông. Cô quả thực là có điểm vừa lòng, không, phải nói là quá vừa lòng mới đúng! Đối tượng mà cô xem mắt thế nhưng là Trình Mục Dương!

Chú cảnh sát, xem ra trời cao đều giúp cháu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.