Cậu nhìn cô đang bánh xong lại nhớ đến chuyện lúc nãy.
“ Lúc nãy cô ta có làm gì cậu không? “
“... “
“ Sao vậy bộ cậu bị thương ở đâu hả “
“ Cảm ơn vì sau 10 phút mới hỏi “
[...]
Nãy giờ cậu thật sự quên mất chuyện này. Tại nhìn cô trông bình tĩnh quá mức khiến cậu quên mất, mà nhìn vậy chắc là không sao rồi.
“ Vậy cậu không sao đúng chứ? “
“ Ừ “
- Giờ ra về -
“ Minh Nguyệt “
Nghe cậu gọi cô liền dậy thu dọn đồ đạc, cậu nhìn cô bất lực. Lúc chuẩn bị về cậu nhớ đến việc ở quán cà phê.
“ Minh Nguyệt cậu làm việc ở quán cà phê XXX hả? “
“ Ừ “
“ Vậy khi nào cậu làm việc? Tôi đi cùng được không “
“ Lát nữa “
“ Hả! Không phải còn tiết buổi chiều sao “
“ Tôi chỉ đến phụ dọn dẹp quán, chuẩn bị để chiều buôn bán thôi, giờ làm việc của tôi là từ 4 giờ chiều đến 8 giờ tối “
“ À vậy tôi đi cùng được không? “
“ Nhanh lên “
Cậu lập tức khoá cửa rồi đi theo cô.
- Đến quán cà phê -
“ Đến rồi à. Ai đây? “
“ Bạn cùng lớp”
“ Em chào chị “
Chị bỗng cười lớn.
“ Em thấy bạn em không A Nguyệt “
Cậu không hiểu chuyện gì liền hỏi.
“ Bộ có gì sao “
“ Người cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-dam-khong-thich-toi/3489102/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.