Thi Duệ đứng ngoài gõ cửa một lúc lâu, không gõ được 136 đi ra mà lại khiến bảo vệ của khu dân cư phải chạy lại.
Bảo về thấy huân chương trên vai hắn nên vẫn còn lịch sự mời gã ra ngoài.
Thi Duệ thất vọng trở về nhà mới ở gần trụ sở Bộ Quốc phòng
Hạ Vân Sơn vẫn ở nhà suốt, ngậm điếu thuốc điềm tĩnh khoan thai từ trên tầng đi xuống, vừa đi vừa cởi cái kẹp cà vạt mới tinh sáng loáng trên cà vạt của mình ra, sau đó nhanh chóng kéo cà vạt xuống, mới chậm rãi rít một hơi thuốc, thấy dáng vẻ này của Thi Duệ, hắn hỏi với vẻ đăm chiêu: “Sao thế? Không phải đi tìm người ta sao?”
Thi Duệ ngồi một đống trên ghế sô pha, cởi mũ xuống vất lên bàn trà, cái mũ lăn một vòng rồi dừng lại. Gã nhắm mắt, buồn thiu: “Em ấy giận tôi.” Rõ ràng là nên buồn bực, nhưng gã nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng khóe môi không kìm được mà nhếch lên, cười tươi roi rói.
Ôi em ấy thích mình!
Suốt mấy tháng nhớ nhung và oán trách, nỗi phẫn uất bị tích tụ lâu ngày cùng với sự tự trách bản thân của Thi Duệ, rốt cuộc được một câu tỏ tình dịu dàng bao bọc lại, như là viên ngọc của một con trai gầy gò bệnh tật, nay được sự bao dung mềm mại của người thương biến thành một viên ngọc trai sáng loáng.
Hạ Vân Sơn nhấc mí mắt lên nhìn gã một cái, đồng tử hơi rung động, làm ra vẻ vô ý mà nói: “216 không khuyên cậu ấy à?”
“Không thấy 216.”
Hạ Vân Sơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-con/477224/chuong-26.html