216 đã sinh hoạt tại cái nơi không biết tên này được nửa tháng.
Em không có thiết bị nào để truyền tin, không có báo mới, chỉ có một tập thơ đã bị lật đến nát bươm và mấy cuốn sách người lớn đặt ở dưới đáy rương đồ. Nửa tháng trước, em không thể làm được gì, ngôi nhà kiểu tầng hai tầng ẩn sau bóng râm rậm rạp của cây cối, phía sau cũng có rất nhiều khu dân cư, nhưng em không thể ra ngoài được. Cửa sổ trong căn nhà này bị đóng lên những miếng gỗ chằng chịt, chỉ có duy nhất một ô cửa sổ trên gác mái là nhìn được ra bầu trời ở bên ngoài.
Buổi tối 216 thường ngủ trên gác mái, nhàm chán nhìn dải ngân hà xoay tròn trên trời để giết thời gian.
Mỗi ngày sẽ có một bác gái ít nói đến đưa cơm cho em, khi em ngỏ ý muốn ra ngoài một chút thì bác gái giật nảy mình, đẩy mạnh em vào phòng rồi khóa cửa lại.
216 nghĩ, cuộc sống thế này cũng không khác với viện giáo dưỡng là bao. Hạ Vân Sơn đang nghĩ gì nhỉ? Giấu em đi, để có thể đùa bỡn càng lâu hơn sao?
Một con chim hoàng yến trong lồng sắt. Mà cũng không đúng, chim hoàng yến còn có thể chạy trốn cơ mà. Em chỉ là nhân vật trong một bức tranh vẽ trên tấm bình phong, phải đẹp, phải diễm lệ, không được phép có tình, phải mua vui cho người đời. Thế nhưng nếu người đó không cần em nữa, em bất động trên mặt tranh lụa, trở thành một nét vẽ tinh lặng không gây ảnh hưởng đến những thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-con/477223/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.