Chỉ có điều vì là chân chạy vặt nên thực ra rất mệt mỏi. Trước đây ở tòa soạn công việc chỉ ngồi một chỗ gõ máy tính, thi thoảng mới phải ra ngoài, giờ thì cô không khác gì con thoi, thoắt từ phòng họp lại chạy ra phòng dự án, rồi ôm một đống giấy tờ đi phô tô, chưa xong lại chạy xuống sảnh mang cà phê mới ship đến cho đồng nghiệp, rồi lại quay về phòng phô tô mang tài liệu phát đủ các phòng ban. Dần dà người ta tưởng cô là tạp vụ, là chân sai vặt chung mất thôi, cô nghĩ thế. Tối nào đi làm về cô cũng thấy bản thân mệt mỏi rã rời, chỉ muốn nằm xuống giường đánh một giấc cho đến sớm mai. Dù là thế nhưng hôm nào cũng phải chống mắt lên ôm một đống tài liệu ra dịch. Nhìn bức ảnh ba người một nhà trên tường lại nở một nụ cười, đây có phải chính là lý do mà cô cố gắng? Đôi khi còn thấy hình như cô quên mất cả Giang Nam rồi. Còn cái người tỏ tình với cô hôm nọ trong bữa tiệc sinh nhật của Quỳnh Nga cô cũng đã quên hẳn, cho đến một hôm, cô nhận được điện thoại từ mẹ. “Ngân Hà này, ngày mai bố mẹ lên Hà Nội đấy, là ngày trong tuần nên chắc con không rảnh rồi, chỉ là mẹ gọi điện báo cho con biết”. Ngân Hà ngạc nhiên. “Bố mẹ lên có chuyện gì vậy?”. “Bác bá Tâm rủ bố mẹ cùng lên khám bệnh ở bệnh viện quốc tế, nghe nói uy tín lắm, cũng là dịp để bố mẹ khám tổng thể một lượt”. “Bố mẹ thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-co-nhan-ra-toi/2909706/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.