Cũng có nhiều lời bàn ra tán vào.Nói không để ý quả là không phải, nhưng chuyện đến bước này Ngân Hà cô cũng không còn lựa chọn nào, cô biết bản thân không thể giải thích. Như Ý hôm sau đi làm mắt sưng húp, chị ta đeo kính đen nhưng một lần vô tình gặp chị ta trong phòng vệ sinh Ngân Hà đã nhìn thấy.
“Như Ý, thành thật xin lỗi. Tất cả không phải là chủ ý của tôi!”
“Cô nghĩ mình là ai mà tỏ vẻ cao thượng?”.
Phản ứng của Như Ý khiến Ngân Hà hơi bất ngờ. Cô thấy những lời vừa nói đúng là thừa thãi, có khi chị ta nghĩ đó lại là sự xúc phạm. Nhưng thật tâm thái độ của Ngân Hà với Như Ý không phải sự ghét bỏ, mà là sự thương cảm. Yêu một người trong vô vọng, khi với mình họ là tất cả nhưng mình trong mắt họ chỉ là con số không, chẳng phải cô cũng rất giống chị ta ư?
“Tôi…”
“Cô nhớ lấy, tôi sẽ luôn theo dõi cô. Đừng cho rằng làm thư ký của tổng giám đốc là có cơ hội thành bà chủ. Nhìn lại cô đi, một con nhà quê không hơn không kém, cô có thể giúp được gì cho Bình An, có thể làm gì được cho Jezz? Biết điều làm đúng chức trách bổn phận. Nếu không thì tôi có thể hất cẳng cô ra khỏi đây bất cứ lúc nào!”
Thoạt đầu Ngân Hà cũng thấy tổn thương, nhưng sau khi nghĩ kỹ cô không để tâm quá nhiều đến những lời ấy. Có nhiều người khi tuyệt vọng, nói những lời tổn thương người khác để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-co-nhan-ra-toi/2909687/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.