Ngân Hà cảm thấy rất lo lắng, cô cũng cảm thấy thật có lỗi với Bình An, cô thật không dám gặp cậu ấy, hoặc nếu có gặp cô không biết phải nói với cậu ấy thế nào. Người Việt vẫn hay có câu tục ngữ “tình ngay lý gian”, không phải rất đúng với trường hợp của cô sao? Giờ cô không chỉ không dám đối mặt đối mặt với cậu ấy mà còn không dám đối mặt với bất cứ nhân viên nào của Jezz. Nhưng hình như chuyện cô đi ăn với đối thủ của Jezz không ai biết, ngoại trừ Như Ý và Bình An thì tất cả những người còn lại đều không có cư xử khác thường nào. 
Sáng hôm sau ban giám đốc có một cuộc họp đột xuất, sau khi chuẩn bị phòng họp thì Ngân Hà quay trở lại phòng làm việc. Khoảng 9 giờ sáng, khi đang cắm cúi sắp xếp dữ liệu trên máy tính thì Như Ý xuất hiện. Ngân Hà thấy bóng người bước vào liền nhìn lên, thấy Như Ý cô cũng rất ngạc nhiên, cô nghĩ tình cảnh cô bây giờ không phải đúng ý chị ta quá, có phải chị ta quay lại kiểm tra thành quả của mình ra sao? Nhưng nhìn kỹ lại, gương mặt của Như Ý không phải là gương mặt thỏa mãn mà là gương mặt đang chứa chất bao nhiêu sự phẫn nộ. Ngân Hà không mở lời, cứ ngồi đó nhìn Như Ý trân trân, cô đang là kẻ tội đồ nên không dám mở miệng lớn tiếng với một ai. 
“Đi theo tôi!”. Chị ta lạnh lùng ra lệnh. 
Nếu như bình thường Ngân Hà sẽ phản kháng nhưng hôm nay cô cảm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-co-nhan-ra-toi/2909673/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.