“Cậu không thể làm thế với tôi! Tại sao cậu lại làm thế với tôi?”
Khi Ngân Hà trở lại từ phòng Thương Mại đã thấy sự to tiếng lộn xộn trong phòng làm việc của tổng giám đốc. Sau buổi sáng nay thì cái giọng nói phụ nữ vang thanh đó khiến cô sợ hãi. Có thể là một cuộc nói chuyện riêng tư, hơn nữa cô không muốn chạm mặt Như Ý nên định rời đi.
“Vì con nhỏ Ngân Hà đó có đúng không? Có phải cậu đã yêu cô ta rồi đúng không?”.
Chân toan bước đi thì lời nói đó bỗng níu cô trở lại. Ngân Hà khẽ nép vào tấm rèm cửa. Không biết tại sao nhưng khi nghe những lời đó tim cô bỗng đập mạnh. Cô nhớ lại những cử chỉ dịu dàng sáng nay, cô nhớ lại ánh mắt của cậu ấy khi nhìn cô…có khi nào? Cô không biết mình đang mong câu trả lời là gì nữa?
“Như Ý, tập đoàn đánh giá cao năng lực của chị nên cử chị đi học bồi dưỡng, sau này trở về có thể cất nhắc lên vị trí cao hơn”
“Ha, chức vị gì chứ, cất nhắc gì chứ? Một năm ở Anh cơ đấy, có phải cậu muốn tống cổ tôi đi thật xa thật lâu để dễ bề qua lại với nó không?”
“Tôi không muốn nói nhiều với chị, đây là mệnh lệnh của tôi, cũng là ý của chủ tịch. Một là chị tuân thủ, hai là về viết đơn xin thôi việc đi”
“Bình An, cậu…cậu…”
Một lúc sau có tiếng đóng sầm cửa. Ngân Hà nép sâu vào trong tấm rèm tránh để Như Ý trông thấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-co-nhan-ra-toi/2909671/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.