Cả ngày hôm đó chờ điện thoại nhưng không một dòng tin nhắn, không một cuộc điện thoại hỏi thăm. Thời gian càng qua đi Ngân Hà càng dám chắc mình chỉ là một người con gái qua đường trong đời cậu ấy. Nghĩ vậy trong lòng bỗng nhói đau. Và thời gian càng đi qua cô càng nhận ra hình như mình đã yêu cậu ấy, mà không phải hình như, chắc chắn là cô đã yêu cậu ấy mất rồi. Chỉ một ngày không thấy cậu ấy mà cô nhớ cậu ấy quay cuồng da diết, chỉ một phút nghĩ rằng ngoài cô ra cậu ấy còn bao cô gái khác khiến cô thấy đau đến tận tim gan. Lúc ở bên cậu ấy cô thấy cả bầu trời chính là cậu ấy. Chỉ có điều cậu ấy không dành cho riêng cô! Cậu ấy có thể hứng thú khi bên cô nhưng trái tim có thể đã đặt ở một nơi nào đó khác, hoặc có thể không nơi nào cả. Đôi khi cô thắc mắc, người như cậu ấy, liệu cô gái như thế nào mới có thể nắm giữ được trái tim?
Sáng hôm sau Ngân Hà chọn một chiếc sơ mi kín mít cổ tay. Trời mùa hè nóng nực cũng hơi khó giải thích nhưng vẫn còn hơn lộ những vết tích đáng xấu hổ kia ra. Đến công ty cô cũng tránh gặp gỡ nhiều người. Cô cũng suy nghĩ những điều cần phải nói với Bình An. Dù sao cô và cậu ấy còn phải làm việc cùng nhau ít nhất cho đến khi Anh Tuân quay về. Nói như thế nào để cậu ấy không cảm thấy phải có trách nhiệm và cô cũng giữ được lòng tự trọng?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-co-nhan-ra-toi/2909649/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.