“Ngân Hà, dì nhập viện rồi. Mẹ ốm không đi được, bố con cũng bận bịu chăm mẹ. Lúc nào con rỗi vào với dì một chút nhé. Bệnh viện K, phòng 207”. Mẹ nức nở gọi điện cho cô đầu giờ sáng lúc cô đang chuẩn bị tới công sở. Nghe được tin dữ lòng Ngân Hà nhếch nhác, quên hết cả những việc tối hôm qua.
Bình An gặp cô mặt lạnh như băng như thể chưa từng tồn tại những chuyện gì giữa họ. Nếu là bình thường Ngân Hà cũng buồn lắm đấy nhưng hôm nay lòng đã như lửa đốt rồi, cô mong mau mau hết giờ làm để vào bệnh viện. Tan sở cô không ở lại dọn dẹp như mọi hôm mà rất vội vã, chạy một mạch thẳng ra thang máy, lúc còn chạy qua cả cậu ấy mà không để ý nên không chào cậu ấy.
“Dì ơi, dì thế nào rồi?”. Ngân Hà nắm tay người phụ nữ xanh xao đang nằm trên giường bệnh.
“Hôm qua dì ngất đi, chú vội đưa dì vào bệnh viện huyện, không ngờ họ phát hiện có khối u trong gan. Bà ấy đã mệt mỏi lâu rồi không cho chú biết chỉ chịu đựng một mình. Chú đúng là chẳng ra gì”. Người đàn ông bên cạnh khóc hu hu như trẻ nhỏ. “Dì cháu mà có mệnh hệ gì chú sao sống nổi!”
“Đã có kết luận gì chưa chú?”. Ngân Hà ngẩng lên hỏi.
“Bác sỹ đã khám và làm các xét nghiệm sáng nay rồi, sáng mai 9 giờ sẽ có kết quả”. Chú lại khóc hu hu. Chú dì sống với nhau cả đời không con cái nên nói thế nào dì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-co-nhan-ra-toi/2909647/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.