Cả quãng đường về bầu không khí cũng im lặng như lúc đi. Nhưng có điều khác. Lúc đi là cậu ấy đang giận cô, đang trừng phạt cô nhưng giờ hình như trong mắt cậu ấy không còn cô nữa. Có lẽ cậu ấy đang chìm vào miền ký ức nào đó. Có lẽ bất hạnh vô cùng, có lẽ đau khổ vô cùng! Tránh ánh mắt của cô cậu ấy nhìn ra của xe, ở một góc độ mà thậm chí cô không thể nhìn thấy gương mặt cậu ấy, chỉ thấy nghiêng nghiêng, chỉ thấy một nét sườn mặt thanh tú vẽ lên dưới quầng sáng hắt vào của bầu trời mùa hạ. Ngân Hà thấy bản thân mình đã thật vô tâm! Từ khi gặp lại cậu ấy cô chỉ biết hưởng thụ, chỉ biết đón nhận sự cưng chiều của cậu ấy mà chưa từng dừng lại suy nghĩ xem rốt cuộc mười năm qua cậu ấy đã sống thế nào? Vì sao năm đó cậu ấy phải chịu hình phạt giam mình trong chốn tối tăm đó? Bằng cách nào cậu ấy đã vượt qua mạnh mẽ đến vậy? Không chỉ vô tâm, cô còn thấy bản thân thật tệ hại! Cả ngày cô chỉ biết trách móc cậu ấy rằng cậu ấy yêu đương bừa bãi, cô chỉ nhìn thấy những thứ chẳng ra gì còn những nỗi đau và nghị lực của cậu ấy cô lại chẳng thể nhìn ra.
Hôm nay dì ra viện. Là ngày cuối tuần nên Ngân Hà đến từ rất sớm. Theo lời bác sỹ chú đã đưa dì đi kiểm tra lại, còn Ngân Hà thu xếp đồ đạc trong buồng bệnh. Thu xếp xong rồi nhưng chú dì vẫn chưa quay về, có lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-co-nhan-ra-toi/2909644/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.