Chẳng mấy chốc ngày thành hôn của Văn Mạnh và Anh Đào đã đến. Hai người đó đã khéo chọn ngày vào chủ nhật với hy vọng có thể đón tiếp được nhiều người nhất có thể. Là thư ký của Bình An nên Ngân Hà biết thiệp mời đã được gửi đến văn phòng cậu ấy, chỉ có điều cô không biết cậu ấy có định tham dự không. Hình như mười năm rồi cậu ấy không liên lạc với một ai trong số bạn học cũ, trừ Giang Nam. Ngân Hà không biết những tháng ngày phổ thông có phải là những tháng ngày đáng nhớ với cậu ấy? Thực ra những người ở hiện tại không hề biết đoạn ký ức đau thương kia, nhưng với tất cả bạn học lớp cấp 3 của Ngân Hà đều rõ. Vì sao ư? Vì cái ngày cậu ấy bị đưa đi chính là cái ngày cuối tận cuối cùng của đời học sinh.
Đó là một ngày hè tháng năm, khi bầu trời đã rực đỏ toàn màu phượng vỹ. Tiếng ve kêu râm ran khắp các hang cùng ngõ hẻm. Ngày cuối cùng của năm học cuối cấp là một bữa tiệc nhỏ, quanh lớp đã bày biện nào tranh ảnh nào hoa, hoa phượng hoa bằng lăng đã bị lũ quỷ nhỏ bẻ xuống trang trí khắp lớp. Từng tốp học sinh thi nhau chụp ảnh kỷ niệm. Ngày ấy chưa biết đến điện thoại thông minh như bây giờ, đứa nào sang xịn lắm cũng là được bố mẹ trang bị cho những chiếc điện thoại gấp màn hình xanh đỏ. Thế nên sẽ là một anh thợ ảnh hết đứng góc này đến góc khác nháy liên hồi đảm nhiệm việc chụp ảnh cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-co-nhan-ra-toi/2909641/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.