“Em giải thích đi!”. Khuôn mặt Bình An tối sầm. Trên khuôn mặt đó là bao thứ, sự mệt mỏi, sự tức giận, sự bất an. Nhưng Ngân Hà cũng thấy thật vô lý lắm, vì sao anh ấy thì có quyền đến bên một cô gái khác, thậm chí có thể cùng qua đêm một nơi với cô ấy mà cô thì không thể dù là đi chơi với một người quen cũ.
“Không phải anh đã nghe thấy hết rồi sao?”. Ngân Hà lạnh lùng, cô cũng không muốn giải thích.
“Em có thái độ gì vậy?”.
“Chẳng thái độ gì cả, tùy anh hiểu!”. Ngân Hà nói rồi quay người bỏ đi. Anh ấy thật vô lý, lẽ ra người cần cáu giận phải là cô mới đúng, lẽ ra chính là anh ấy mới là người cần phải giải thích.
“Em đứng lại!”. Vừa bước chân được mấy bước đã có tiếng gọi giật lại, lớn đến mức cô còn tưởng sắp đánh thức cả con phố. Ngân Hà nghe thấy nhưng vẫn cố tình đi tiếp. Trong lòng cô giờ này thực ra đang rất tự ái. Anh ấy có quyền gì mà bắt cô làm gì cũng được, kể cả bỏ rơi cô giữa đường cô cũng phải ngậm đắng không một chút ý kiến. Nhưng chưa kịp đi xa thì bóng người kia đã nhanh chân kịp đuổi theo, kịp thời giật tay cô lại khiến cô ngã vào lòng anh. Ngân Hà sau một giây ngỡ ngàng lấy lại bình tĩnh đẩy anh ra. Khuôn mặt Bình An là cả một trời ngạc nhiên. Sao mới có hơn một hôm mà cô thay đổi thái độ thế, có phải cô đã động lòng với cậu nhóc tên Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-co-nhan-ra-toi/2909578/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.