Ngày hôm sau là chủ nhật, Ôn Hành Chi thức dậy trễ hơn so với bình thườngmột chút. Sau khi vào mùa đông hiếm khi có một ngày trời mới có nắng,bức màn không có kéo chặt lại, làm cho ánh mặt trời chiếu vào, ánh vàngrơi đầy trên mặt đất.
Khi tỉnh dậy cảm giác đầu tiên của anh làánh mắt như bị kim châm, Ôn Hành Chi nhắm chặt mắt lại, ấn vào giữa haihàng lông mày. Nghiêng người sang một bên, nhìn thấy Ôn Viễn ru rú trêncánh tay anh ngủ say sưa. Bờ vai lộ ra, hai chân nhỏ để lộ ra khỏi chiếc chăn, ngón chân cuộn tròn lại, cả người y như một con tôm. Vừa nhìnthấy, giống như là một đứa bé bị khi dễ. Anh giật giật cánh tay, Ôn Viễn mơ màng hừ một tiếng, sau đó khuôn mặt xê dịch ra chỗ khác. Tóc chekhuất hơn phân nửa gương mặt, chỉ có thể nhìn thấy cái miệng nhỏ của côđang chu lên, đây là dáng vẻ mà cô thường xuyên làm nhất trong lúc vô ýthức. Có một ngón tay vén tóc của cô, để lộ cả gương mặt ra bên ngoài,cuối cùng khẽ hôn lên gương mặt của cô, sau đó mới đứng dậy đi xuốnggiường.
Không thể phủ nhận, tâm trạng hôm nay của Ôn tiên sinhrất tốt. Buổi sáng anh không có lịch trình gì, cho nên chỉ tắm rửa đơngiản, sau đó mở tủ lạnh ra lấy nguyên liệu bắt đầu làm bữa sáng. Lúc mọi thứ đã chuẩn bị xong hết, thì ở phòng ngủ chính lại truyền tới một âmthanh, Ôn Hành Chi dừng lại, đi ra khỏi bếp.
Lúc anh trở lạiphòng ngủ chính thì trên giường đã không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-ve-em/2629970/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.