Đêm đó rất khuya Ôn Viễn mới trở về Dịch Thủy, đầu óc mơ màng mà ngủ đi.Ngày hôm sau là thứ hai, cô dậy sớm nửa tiếng quá giang xe đi tới côngty.
Vừa đúng cuối tháng của cuối năm, công việc lớn nhỏ chồngchất lên nhau. Ôn Viễn lại là người mới tới, công việc làm chưa đượcthuận tay, trên bàn đầy bản báo cáo. Đợi cho đến khi cô xử lý toàn bộxong hết thì đã là hơn một giờ chiều rồi. Cô đói đến da bụng đụng dalưng, vội vàng lấy di động từ trong túi ra, nhờ vả vài đồng nghiệp giúpcô mua cơm.
Cô nhịn không được lại lên mạng tìm kiếm một vài tintức giải trí. Đều là những tin tức về Trần Dao giống như ngày hôm qua.Ôn Viễn cắn cắn môi, bấm số của Ôn Hành Chi, không ngờ trả lời cho côlại là một giọng lạnh băng của phụ nữa. Nói.... đối phương đã tắt máy.
Ôn Viễn hơi nhíu mày, nhìn ngoài cửa sổ mà ngẩng người. Bên ngoài tuyếtđang rơi, từng hạt li ti rơi xuống. Vài năm nay thành phố T khó có đượcmột trận tuyết lớn đến vậy. Ôn Viễn ngồi trong phòng làm việc cảm thấycực kỳ buồn bực. Nhìn mấy tin tức này, cảm giác đầu tiên của cô chính là hoang đường. Cô hiểu rõ Ôn Hành Chi, người này ghét nhất là bị dínhchuyện phiền toái. Có rất nhiều người trong giới truyền thông muốn phỏng vấn anh, nhưng đều bị anh từ chối. Những người của làng giải trí thìanh càng ít tiếp xúc, bởi vì tính tình của anh quá mức trầm ổn, khôngthích mỗi tiếng nói cử chỉ đều bị lấy ra để 'giải trí'. Cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-ve-em/2629968/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.