Ôn Viễn đứng trong làn mưa, sững sờ nhìn chiếc xe chạy về phía cô. Sắctrời bắt đầu tối, ánh đèn xe xuyên qua làn mưa chiếu tới cực kỳ chóimắt, Ôn Viễn theo bản năng che mắt lại, đến khi đèn xe tắt đi, cô bỏ tay xuống, thấy Ôn Hành Chi giương một cái ô màu đen xuống xe, bước nhanhvề phía cô.
"Làm sao mà hốt hoảng như vậy?"
Bởi phải chemưa cho cô, quá nửa người Ôn Hành Chi đều ở ngoài ô, bị mưa trút lên ướt đẫm, Ôn Viễn vẫn không ngừng nhìn anh, đôi môi run rẩy không biết phảinói những gì.
Ôn Hành Chi vươn tay, muốn vuốt tóc ướt dính trêntrán cô, nhưng vừa duỗi lên giữa không trung, Ôn Viễn vốn đang ngẩnngười chợt phản ứng, nức nở một tiếng nhào vào trong ngực anh. Thật lâu, mới cúi đầu, phát ra một âm thanh nhỏ xíu, nghẹn ngào như con thú nhỏbị thương: "Chú."
Ôn Hành Chi cúi đầu nhìn cô, chau mày.
Thành phố B, Đông Giao.
Thành phố B đã nhiều ngày nóng bức liên tục, thời tiết ngột ngạt giống nhưlồng hấp, nhịn đến hôm nay, rốt cuộc trút xuống một cơn mưa xối xả, rửasạch giảm đi hơi nóng mấy ngày nay. Tầng lầu thật cao, cửa sổ vừa mở ra, một cơn gió cuốn vào, mang theo một tia mát mẻ.
Ôn Viễn vẫn cứđứng trước cửa sổ, quần áo ướt đẫm dính vào làm cô không thoải mái,nhưng cô vẫn không muốn động đậy. Ôn Hành Chi từ trong phòng tắm đi ra,nhìn bóng dáng nho nhỏ phía trước cửa sổ, hơi nhíu mày, nói: "Nước đãxong, vào tắm đi." Nhìn thấy cô ngây ngẩn quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-ve-em/2629924/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.