Chương trước
Chương sau


Trên đường cao tốc, dòng xe cộ và biển người qua lại như thủy triều mãnh liệt, dù vậy, chiếc Ferrari xanh biển vẫn như chẳng biết thế nào là giới hạn.

Đôi người xám tro xuyên qua màn đêm, không hề nghĩ ngợi mà vượt thẳng qua đèn giao thông đỏ.

Lục Thời đang tức giận.

Đấy là ý nghĩ duy nhất của Giang Trì lúc bấy giờ.

Y cùng Nghiêm Cẩn bám sát theo anh, chưa kịp nghĩ làn xe bên cạnh đã truyền đến tiếng ma sát chói tai, một cỗ xe thể thao siêu cấp của Anh phóng vụt tới.

Aston Martin Vantage Roadster?

Mẹ kiếp, thằng khốn nào đây?

Giang Trì không nhịn được chửi thề. Martin vượt lên trên y, tiến sát tới vị trí của Lục Thời. Lúc này, hai người mới bàng hoàng nhận ra mục tiêu của nó là Lục Thời.

“Khốn kiếp.”

“Cẩn, tao không theo sát được nó.”

“Không cần nữa, theo đuôi, đừng để mất dấu.” .

Ba chiếc xe rượt đuổi nhau trên đường. Tới ngã rẽ vào cảng D, chiếc Martin đột ngột chuyển hướng khiến Giang Trì không phản ứng kịp, suýt thì đâm vào hàng rào bảo vệ.

Giang Trì cuối cùng cũng đuổi kịp Lục Thời. Ba người dừng xe ở bên ngoài, đi bộ vào bên trong.

Cảng D lặng ngắt như tờ. Ánh đèn mập mờ càng khiến nơi đây trở thành địa điểm ám muội, kín đáo.

Người của bọn họ đã tới trước, đang tập trung ở kho phía đông.

“Nghiêm thiếu.” Một gã mặt mũi non choẹt, đầu húi trọc mang theo biểu cảm dữ tợn chạy tới. Tên hắn chỉ có độc một chữ Văn nên mọi người gọi hắn là A Văn.

Từng có một thời gian A Văn là tội phạm được săn lùng ráo riết ở biên giới phía Tây. Hắn không cha không mẹ, trở thành kẻ bụi đời từ năm 12 tuổi. Trộm cắp, buôn lậu, A Văn là tay giang hồ mà bất cứ dân anh chị nào cũng phải kiêng dè. So với các băng đảng khác, hắn là kẻ tự lực cánh sinh đi lên, không cần bất kì hậu thuẫn nào, bởi vậy hắn vô cùng kiêu căng ngạo mạn.

Ấy vậy mà cái kẻ bất cần và hống hách như thế lại dễ dàng trở thành kẻ quy phục dưới chân Lục Thời- một đứa nhóc kém hắn tới 5 tuổi.

Mối quan hệ kì quặc này, chẳng ai có thể hiểu nổi. Ngay cả Nghiêm Cẩn và Giang Trì.

“Sao rồi?”

“Tàu chở SDK5 bị chìm rồi. Bọn Hắc Mã đã bắt được một tên nhưng tra khảo kiểu gì cũng không hé miệng nửa lời. Em đoán là người của Trạch Thắng Lợi.”

Tàu SDK5 bị chìm. Vậy là hơn một tấn súng kim loại đã cống hiến cho Thái Bình Dương?? Lục Thời cười lạnh. Đôi mắt anh híp lại đầy nguy hiểm.

“Trạch Thắng Lợi? Lão già đấy còn đang trốn chui trốn nhủi ở bên nước M kia mà.” Giang Trì lên tiếng.

“Tên kia tên Phạm Khanh, từng làm việc với Trần Thắng Lợi nhưng đã bị hắn đá xéo rồi.”

Vừa nói A Văn vừa vẫy tay ra hiệu cho đàn em đứng sau.

1 phút sau, hai gã khác lôi xềnh xệch một người khác đến.

Tên đó nằm lê lết trên nền đất bẩn thỉu. Có lẽ trước đó , hắn đã bị A Văn dạy dỗ một trận thừa sống thiếu chết. Bị đưa đến trước mặt Lục Thời, hắn hơi tỉnh, biểu tình lạnh lẽo của anh dọa hắn rùng mình. Tại sao một thiếu niên 18 tuổi lại có gương mặt đáng sợ đến vậy?

Phạm Khanh hít thở khó khăn, hắn gục đầu xuống đất, nhưng lại bị A Văn túm gáy kéo lên, phô bày ra gương mặt méo mó đến tàn tạ.

“Sao? Có gan đến đây không có gan bỏ mạng?”

Báng súng tiến sát tới cổ họng. Sự lành lạnh của kim loại khiến hẳn run rẩy, khát khao sống trỗi dậy.

Mặt Phạm Khanh đỏ quạu, đôi mặt trợn lên càng khiếp đảm.

“Không...đ*t, cứu, cứu mạn..”

Phạm Khanh bò về phía Lục Thời cầu xin, trực tiếp bị Giang Trì thụi một cú đau điếng vào mặt.

“Tởm vl.”

“Ai mượn mày đá nó làm gì?”

“Mày nói đúng, Cẩn. Đá nó chỉ tổ bẩn giày, trực tiếp giết chắc chắn sạch sẽ hơn.”

Nghiêm Cẩn cười khinh khỉnh phụ họa.

“Không, xin đừng..đừng giết tôi.Tôi sẽ khai hết, khai hết, xin đừng giết tôi.”

“Nói, ai sai mày đến.”

“Trần..Trần Thắng Lợi.”

Pằng...

Một viên đạn sượt qua mặt hắn tạo thành một đường máu thẳng. Mặt Phạm Khanh xanh như tàu lá.

“Khai hoặc chết?”

Lục Thời không phải kẻ nhiều lời. Điều này ai cũng rõ.

“Băng Năm Hạ..”

Tiếng lên đạn chói tai.

“Tôi không nói dối, thật sự là băng Năm Hạ, tôi là người ở đó. Chính lão đại đã sai bọn tôi trà trộn lên tàu sau đó gắn thuốc nổ lên đó. Tôi nói thật đó.”

Phạm Khanh sợ hãi tột cùng, hắn rối rít ôm đầu, bộ dạng không giống đang nói dối.

“Mày nghĩ bọn tao ngu sao? Băng Năm Hạ không thù không oán với bọn tao, thằng Năm Sói không điên mà chọc tới tao đâu.” A Văn túm gáy hắn, cảnh cáo.”Đừng để tao dùng biện pháp mạnh với mày.”

“Bọn..bọn tôi nhận được mệnh lệnh từ một người lạ mặt. Hắn nói sẽ cung cấp hàng cho cả băng, còn giúp chúng tôi bành trướng ở biên giới, nên..nên...”

“Kẻ nào?”

“Tôi..tôi cũng không biết, chỉ nghe thấy Năm Sói gọi hắn là ngài Tần...”

“Tần?”

Một tia sét đánh ngang qua đầu của tất cả những kẻ có mặt ở đó. Ngay lúc này, tiếng đổ vỡ ở bên ngoài thu hút mọi người.

Vừa ngoảnh đầu, cảng biển lớn thứ hai của thành phố trực tiếp phát nổ, mặt đất rúng động dữ dội.

Khói đen mịt mù, biển lửa bùng lên, bắt đầu lan rộng tới tàu hàng, nhà kho, trực tiếp biến thành hiện trường hỏa hoạn.

“Đệt, chuyện gì vậy?” Một đám A Văn mặt biến sắc từ bên trong chạy ra xem xét tình hình.

Giang Trì sững người, hoàn toàn không tiếp nhận được chuyện trước mắt. Nghiêm Cẩn cũng không khá hơn y là bao, mặt méo mó như chiếc bánh bao thiu để lâu ngày.

“Lục Thời..”

“...” Nhưng đáp lại hai người chỉ là một mảnh yên lặng. Trong bóng tối, Nghiêm Cẩn có thể nhìn rõ gân xanh trên tay Lục Thời, và đôi mắt chết chóc kia.

Khung cảnh chìm vào tĩnh lặng. Trong bóng tối, tiếng bước chân ngày càng rõ ràng.

Cổ tay Lục Thời ai đó mạnh mẽ nắm lấy.

“!!!”

...

Không tới một giờ đồng hồ, cảnh sát ập tới cảnh D. Đêm giao thừa, tiếng xe vang vọng cả nửa vùng trời của thành phố, nửa còn lại hân hoan, mừng năm mới đã đến.

Đường cao tốc. Trên chiếc siêu xe sang trọng,

“Lão đại, cảnh sát ập tới cảng D rồi, chỉ bắt được vài kẻ làm công, còn lại đều trốn thoát thành công.” Gã cầm lái nghe thông tin, cẩn thẩn báo cáo với người phía sau.

“Có cần cho người lùng xem bọn chúng ở đâu, sau đó phát tín hiệu cho cảnh sát.”

“Làm đi.” Tần Phương ngồi vắt chân trên xe, hắn lắc lắc ly rượu trong tay, nhìn bầu trời rực rỡ, pháo hoa tràn ngập của thành phố A, trên mặt hiện lên vẻ đắc ý.

“Đám Năm Sói giải quyết xong chưa?”

“Tất cả đều chết hết rồi. Duy nhất còn một tên vẫn đang bị Văn bắt giữ.”

“Ừ.”

“Lão đại, sao ngài lại cố tình sai người khiến hắn bị bắt. Thằng họ Phạm tham sống sợ chết ấy chắc chắn sẽ khai ra. Như vậy tung tích của chúng ta cũng sẽ...”

“Yên tâm, cho dù bọn chúng biết cũng chẳng thể làm gì đâu. Cùng là đồng lõa, tao bị phát hiện, chúng nó cũng không tránh khỏi liên lụy."

" Phải không, phu nhân Lysia?” Hắn quay sang người bên cạnh, nham hiểm nói.

Người đàn bà ngoại quốc hơi ngọ nguậy. Thân hình béo mụp phì nộn cử động vài đường đơn giản cũng khó khăn. Bà ta thở nhẹ, trán lấm tấm mồ hôi, dù vậy vẫn cười sằng sặc như phê thuốc.

“Đúng. Haha, phải dạy cho thằng họ Lục ấy một bài học. Dám cướp vốn lời từ tôi, fuck.”

*Dòng chữ in nghiêng là tiếng anh nha*

“Bà đã vừa ý chưa phu nhân?”

“Cậu làm rất tốt. Yên tâm, Trostales ở nước M từ giờ chính là của cậu.”

“Rất cảm ơn vì đã giữ lời, phu nhân Lysia.”

Tần Phương quay ra cửa sổ, ánh mắt đầy tham vọng. Hôm nay quả là một đêm tuyệt vời.

Cảm giác trở thành con mồi rất vui phải không? Món quà đêm nay, lũ đần các người cứ tận hưởng đi.

...

Chiếc Ferrari lao đi như gió. Phía sau là sự truy đuổi ráo riết.

Trước mặt là ngã rẽ, thần kinh kẻ cầm lái tăng vùn vụt khiến lưng cô ướt đẫm. Chiếc xe xoáy một vòng, tiếng bánh xe kin kít ma sát với mặt đường khiến người ta ghê rợn. Ferrari ngoạn mục lách qua eo đất nhỏ, vượt qua khúc cua, tiến vào đường một chiều.

Nhận thấy những chiếc xe khổ lớn bị chặn lại đằng sau, cô mới dám thở ra, tốc độ xe giảm dần.

Đi được một đoạn liền hội ngộ với đám Giang Trì, Nghiêm Cẩn đã cắt đua cảnh sát thành công.

“Đệt, đám kia như cô hồn tháng 7, bám mãi không tha.”

“Nếu dễ dàng buông như thế thì đã không đuổi theo tao với mày làm gì.”

“Mẹ kiếp, hôm nay là thứ 6 ngày 13 à xui v*i l*n..” Giang Trì đập tay lên vô lăng, chửi rủa.

Hai người mệt mỏi nhìn nhau. Đám A Văn vì để đánh lạc hướng cảnh sát đã tự động tụt về sau để cắt đuôi hộ Giang Trì và Nghiêm Cẩn.

Nếu là hắn thì sẽ giải quyết dễ dàng thôi. Thân phận của hai người đều là vấn đề nhạy cảm. Gia đình bọn họ thừa khả năng giải quyết nhưng không thể chắc chắn thông tin nảy không bị rò rỉ, còn A Văn thì khác. Hắn là một kẻ ai cũng phải dè chừng, dù có là cảnh sát đi chăng nữa.

Nghiêm Cẩn không để ý đến y nữa, sự chú ý lần thứ hai va phải cô gái ngồi trên ghế lái kia.

“Trước khi xác định chúng ta sẽ đi đâu, tôi nghĩ cậu cần cho chúng tôi một lời giải thích về sự xuất hiện của mình, Trần Tiểu Niên?”

Trần Tiểu Niên đánh mắt sang Nghiêm Cẩn, trả lời:

“Tôi đã cứu các người đấy. Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đấy.”

“Cậu đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra đúng không?”

“Giang Trì, bẻ lái góc phải.”

Mặt Nghiêm Cẩn như bị ai vẽ mực đen lên. Tuy vậy y vẫn nhẫn nhịn hỏi tiếp.

“Cậu quen biết Tần Phương?”

“Nghiêm Cẩn.” Lục Thời lạnh giọng nhắc nhở y.

Dù vậy Nghiêm Cẩn vẫn một lòng với sự hiếu kì của mình.

“Không chỉ là quen biết, tôi vô cùng rõ ràng con người hắn ta như thế nào.”

Trần Tiểu Niên cuối cùng cũng đã trả lời đúng trọng tâm. Giang Trì ném cho cô một ánh mắt khiêu khích mà tai đã vểnh lên từ lúc nào nghe ngóng.

“Ý cậu là gì?”

“Tôi từng là thuộc hạ của hắn. Tần Phương là sếp của rất nhiều băng đảng ở thành phố K, địa bàn Hắc Long là nơi tôi gặp hắn.”

“!!”

“Cậu theo hắn làm cái gì?”

“Đương nhiên là làm việc. Mẹ tôi nợ băng của hắn rất nhiều tiền. Hắn cho người tới cảnh cáo, đánh một trận xong liền lên cơn mời tôi ra nhập băng của hắn. Tôi khi đó không tiền không quyền, còn phải gánh một khoản nợ lớn. Còn không phải chấp nhận ư?”

Giọng Tiểu Niên không mặn không nhạt, giống như đang thảo luận về việc tối nay ăn món gì, ăn ở đâu.

Mắt Lục Thời chớp khẽ, anh nghiền ngẫm những hình ảnh đen tối Trần Tiểu Niên vừa vẽ ra, trầm mặc.

Giang Trì và Nghiêm Cẩn nghe không sót chứ nào, cả hai đều im lặng nhìn cô. Không ai nghĩ Trần Tiểu Niên rời đi lại phải sống những ngày như vậy.

Còn ai còn nhớ tới vị tiểu thư kiêu kì hống hách năm nào, chỉ đơn giản là đứa trẻ ngày ngày lo lắng cơm ăn áo mặc, bất chấp nhảy vào nguy hiểm.

Trần Tiểu Niên nói ra không phải để nhận được sự đồng cảm. Quá khứ kia từng là nỗi xấu hô, là thời kỳ tăm tối nhất của Tiểu Niên.

Tần Phương là kẻ bắt đầu và cô là người phải chịu đựng và kết thúc.

Tiểu Niên cũng rất ngạc nhiên. Nếu sáng nay cô không tò mò về thái độ bất thường của Tần Phương, cô đã không thể xuất hiện ở nơi này.

Cô rất rõ Tần Phương đang gài cô vào bẫy. Nhưng vẫn liều lĩnh. Cái cảm giác tuyệt vọng khi không thể bảo vệ ai đó khiến tim cô thắt lại đau đớn, bất chấp mà lao tới thành phố A.

"Từ đâu mà cậu biết được Tần Phương là kẻ chủ mưu?"

"Một kẻ làm việc cho hắn bị bắt được đã khai ra có người ra lệnh. Người kia họ Tần."

Họ Tần? Trong cái giới hắc đạo này, còn mấy người họ Tần? Trần Tiểu Niên nhếch môi nghĩ.

Tần Phương dám để sơ hở lớn này sống sót chắc hẳn hắn rất tự tin. Cái bẫy này giăng ra chính là chờ đám Lục Thời mắc câu, tự tay bóp chết từ trong trứng nước.

Hắn biết chắc Tiểu Niên sẽ đến đây, nên mới cố tình tới khiêu khích cô.

"Dù thế nào thì trong khoảng thời gian này các cậu đừng manh động. Lần này Tần Phương hành động, chính là đang thăm dò."

Giang Trì thấy đầu mình ong ong. Hơn một tấn vũ khí, còn có hàng chục kho và tàu hàng đã bị thiêu rụi, lần thăm dò lần này của kẻ họ Tần kia chính là đang đùa với lửa.

Hắn nghĩ Lục Thời sẽ để yên sao?

Nghĩ đến đây, hai người đều nhìn về phía Lục Thời. Anh nãy giờ vẫn luôn im lặng một cách kì lạ. Sự im lặng man rợ, đầy chết chóc.

Hai xe vượt khỏi đường một chiều, tiến vào đường lớn. Giang Trì, Nghiêm Cẩn sau một bồi trăn trở đã quyết định quay trở về chỗ đám A Văn xem xét tình hình.

Chiếc Ferrari đi về hướng ngược lại, nó một lần nữa tăng tốc. Đích đến của nó lần này là thành phố K.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.