Tôi đọc wechat xong về phòng khách, tiếp tục cùng Miêu Miêu mắt to trừng mắt nhỏ. 
Hôm nay ở chỗ tôi chỉ cần không phải Miêu Miêu, đổi lại là ai trông thấy Hoắc Thời An đi vào, cũng chỉ cho rằng đại minh tinh tới nhà bạn cũ ăn cơm. 
Cùng lắm cảm thán một phen, hóa ra đại minh tinh cũng là người. 
Nhưng Miêu Miêu thì không được. 
Dù cô nàng không phát hiện ra chuyện dây chuyền, thế nhưng chỉ cần tận mắt chứng kiến tôi ở với Hoắc Thời An, qua mấy phút là có thể phát hiện ra những điểm dị thường qua lời nói và cử chỉ của tôi. 
Bởi vì cô nàng đã quá quen với tôi rồi. 
Năm đó tôi xuất ngoại, trong lúc còn mù tịt về xung quanh thì gặp được cô nàng, lúc đó cô nàng đã sống ở đó tám, chín năm rồi. 
Cô nàng giúp tôi làm quen với thành phố ấy. 
Nếu như Hoắc Thời An là người bạn cùng tôi lớn lên, từ ấu thơ đến niên thiếu, rồi lại cùng nhau thành thiếu niên. 
Thì Miêu Miêu là người bạn đồng hành cùng tôi từ thiếu niên trở thành thanh niên. 
Hơn năm năm, đầu tiên là bạn học, bạn bè, rồi trở thành anh em, người thân. 
Sao có thể không thân thuộc được cơ chứ. 
Nói chính xác hơn thì, Hoắc Thời An quen thuộc con người tôi trong quá khứ, mà Miêu Miêu quen thuộc tôi ở hiện tại. 
Qua mười mấy giây, tôi bình tĩnh nói: “Hoắc Thời An ngoài cửa.” 
Miêu Miêu còn bình tĩnh hơn so với tôi, “Đó giờ tôi vẫn cảm thấy mắt nhìn người của mình rất chuẩn, nhưng khi đặt trên người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-tinh-cu-rich/1320535/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.