Tôi rửa sạch tay ra khỏi nhà bếp, Miêu Miêu không gặm táo nữa, vội vội vàng vàng đuổi theo sau, kéo lấy cánh tay tôi. 
“Hoài Hoài, không làm vịt hầm cho tôi nữa thiệt hả? Dạo này tôi đói gần chết, đều dựa vào ý muốn ăn nó, tôi…” 
Tôi xoay người cắt ngang lời cô nàng, “Bà muốn làm gì? Muốn tìm đường chết à?” 
Miêu Miêu tội nghiệp nói, “Công ty kêu tôi béo quá, bảo tôi giảm cân.” 
Vẻ mặt tôi không thể tin, “Bà 1m65, còn chưa tới 47 cân, quá béo?” 
Miêu Miêu nói, “Giờ chỉ có 45 cân thôi.” 
“………” 
Tôi nhìn bộ dạng nhợt nhạt vàng vọt của cô nàng, lặng lẽ quay trở lại bếp tiếp tục chuẩn bị, thái gừng thành lát rồi ném vào trong chảo dầu nóng, nhanh tay đảo mấy lần, đổ ớt đỏ được cắt nhỏ trong chén bên cạnh vào, tiếp tục đảo chảo. 
Vị cay xè không ngừng khuếch tán ra khỏi chảo, chỉ trong thời gian ngắn đã xộc lên khắp bếp. 
Miêu Miêu vừa sặc, vừa chạy ra ngoài thoát thân, sau đó lương tâm lên tiếng cô nàng lại chạy về, cùng tôi chịu hoạn nạn, cùng bị sặc ớt. 
Tôi bỏ con vịt vào nồi, đợi đến khi màu vàng óng thì kêu, “Nước tương.” 
Miêu Miêu vội vàng lấy từ trên giá xuống cho tôi. 
Tôi đổ một ít, sau đó trả lại nước tương cho cô nàng, “Rượu nấu.” 
Miêu Miêu nhanh nhẹn lấy. 
Tôi chú ý tình huống trong nồi, đợi đến khi gần cạn thì nhấc ấm siêu tốc lên, đổ một nửa ấm nước vào trong nồi, bật lửa thật to cho cháy, sau đó đổi thành lửa nhỏ. 
Miêu Miêu đưa khăn lau 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-tinh-cu-rich/1320534/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.