Vài ngày sau, Vu Tiểu Xuân mới biết tin Tư Tồn đã thôi học. Cô vội chạy tới bệnh viện tìm Tư Tồn. Lúc đó, Tư Tồn đang lau người cho Lý Thiệu Đường, người cúi thấp xuống, dáng hao gầy mỏng manh như tờ giấy trắng.
Vu Tiểu Xuân kinh ngạc gọi tên cô, Tư Tồn ngẩng đầu lên, đưa tay lau mồ hôi và có phần ngỡ ngàng: “Tiểu Xuân, sao cậu lại tới đây?”, nói rồi lại cúi xuống giặt khăn. Chậu rửa mặt được đặt trên một chiếc ghế vuông nhỏ, có phần không tiện tay.
“Anh Mặc Trì nói cho mình biết”. Vu Tiểu Xuân chạy tới trước mặt Tư Tồn, chưa nói gì đã vội giúp cô bê chậu lên.
Tư Tồn dừng tay, quay sang nhìn Lý Thiệu Đường rồi giặt sạch khăn mặt, lật người ông một cách thành thạo, sau đó lại nhẹ nhàng lau chùi. Lau người xong, cô giúp ông mặc quần áo, mát xa cho ông từ vai đến cánh tay rồi hai chân. Đôi mắt Lý Thiệu Đường khép hờ, lộ vẻ thương xót con gái.
Sau một hồi bận rộn, mồ hôi Tư Tồn vã ra như mưa. Vu Tiểu Xuân cũng không ngồi yên, cô giúp Tư Tồn mang chậu nước đi đổ rồi mới quay lại phòng bệnh. Tư Tồn giém chăn cẩn thận cho Lý Thiệu Đường, quay sang đã thấy ông phát ra tiếng ngáy nho nhỏ. Thì ra ông đã ngủ say từ lúc nào rồi.
Vu Tiểu Xuân lúc này không nhịn được nữa, liền hỏi Tư Tồn: “Sao cậu lại thôi học? Người này thật sự là ba đẻ của cậu sao?”
Tư Tồn quay sang nhìn Lý Thiệu Đường, ra dấu im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-ngay-xuan/2457064/quyen-2-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.