Thị trưởng Mặc trầm giọng nói: “Là ba đã nhờ người làm cho Tư Tồn. Dù thế nào, con cũng nên thử tới Mỹ xem sao”.
“Ba! Tại sao lại như thế?”, Mặc Trì không còn để ý đến phép lịch sự nữa, lớn tiếng cật vấn. Anh muốn giành những điều tốt nhất cho Tư Tồn, nhưng anh tuyệt đối không đồng ý để cô đi Mỹ. Cô ấy là của anh, không thể để ông Lý Thiệu Đường kia cướp đi được.
Lý Thiệu Đường kích động đứng dậy, chỉ vào mặt Mặc Trì, quát ỉớn: “Ta phải mang con gái ta đi, ta không cho phép nó sống trong cảnh tủi nhục như thê này”.
Mặc Trì cũng đứng dậy nói: “Chúng cháu rất yêu thương nhau, không có ai ở đây phải chịu tủi nhục, ấm ức cả”.
Lý Thiệu Đường không sao hiểu nổi, tại sao đưa con gái về Mỹ lại khó khăn đến thế. Thân thể khuyết tật của Mặc Trì phơi bày rõ ràng như mũi dao đâm vào tim, như chén dầu đổ vào đống lửa tức giận trong lòng ông ta: “Con gái ta gả cho mày chính là một sự tủi nhục. Mày là cái thứ gì chứ? Mày có tư cách gì mà nói bằng cái giọng đấy với ta?”
Sắc mặt Mặc Trì đột nhiên trắng bệch, Tư Tồn như một con thú nhỏ xông tới, hét lên với Lý Thiệu Đường: “Ông mau thu lại những gì ông vừa nói, mau xin lỗi Mặc Trì!”
“Có ai nói với ba mình như con không?”, Lý Thiệu Đường tức giận đến mức run cả người.
“Ai bảo ông xúc phạm người khác? Có loại người nào ỉàm ba như ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-ngay-xuan/2457062/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.