Sáng sớm hôm sau, ta phái người mời Liễu Tịch Nhược đến.
Nàng ta cười như không cười, trong mắt ẩn chứa vài phần chế giễu.
So với bộ dạng đáng thương trước mặt mọi người ngày hôm qua, quả thực là khác nhau một trời một vực.
Liễu Tịch Nhược cách lớp áo vuốt ve bụng, khoe khoang với ta rằng nàng ta đã mang thai con của Tề Minh Tiêu.
"Phu nhân, tướng quân nói đây là đứa con đầu lòng của chàng ấy. Nếu là con trai, sẽ dạy nó hành quân đánh giặc. Nếu là con gái, sẽ cho nó những thứ tốt nhất, để nó lớn lên vô lo vô nghĩ."
Từng câu từng chữ đều đang nhấn mạnh nàng ta mang thai, nhấn mạnh một chữ "đầu".
Ta nheo mắt nguy hiểm, dọa nàng ta: "Sinh nở không dễ dàng, có thể sinh ra được hay không còn chưa biết."
Lời này, không sai.
Sắc mặt Liễu Tịch Nhược trắng bệch, hai tay luống cuống che chở bụng.
Đột nhiên, nàng ta lại quỳ xuống trước mặt ta.
"Phu nhân có oán khí gì, cứ việc trút lên người ta, đừng làm hại đến đứa bé. Đứa bé vô tội, nó còn chưa kịp nhìn thấy thế giới này."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]