Sáng sớm hôm sau, ta phái người mời Liễu Tịch Nhược đến.
Nàng ta cười như không cười, trong mắt ẩn chứa vài phần chế giễu.
So với bộ dạng đáng thương trước mặt mọi người ngày hôm qua, quả thực là khác nhau một trời một vực.
Liễu Tịch Nhược cách lớp áo vuốt ve bụng, khoe khoang với ta rằng nàng ta đã mang thai con của Tề Minh Tiêu.
"Phu nhân, tướng quân nói đây là đứa con đầu lòng của chàng ấy. Nếu là con trai, sẽ dạy nó hành quân đánh giặc. Nếu là con gái, sẽ cho nó những thứ tốt nhất, để nó lớn lên vô lo vô nghĩ."
Từng câu từng chữ đều đang nhấn mạnh nàng ta mang thai, nhấn mạnh một chữ "đầu".
Ta nheo mắt nguy hiểm, dọa nàng ta: "Sinh nở không dễ dàng, có thể sinh ra được hay không còn chưa biết."
Lời này, không sai.
Sắc mặt Liễu Tịch Nhược trắng bệch, hai tay luống cuống che chở bụng.
Đột nhiên, nàng ta lại quỳ xuống trước mặt ta.
"Phu nhân có oán khí gì, cứ việc trút lên người ta, đừng làm hại đến đứa bé. Đứa bé vô tội, nó còn chưa kịp nhìn thấy thế giới này."
Ta liếc nhìn ra ngoài cửa.
Vừa rồi Liễu Tịch Nhược nhìn thấy Tề Minh Tiêu đến.
Ta cũng nhìn thấy.
Nhưng mà, ta không ngăn cản nàng ta.
Chỉ ngồi trên đệm ở vị trí chủ nhân, thưởng thức màn kịch đặc sắc của nàng ta.
Tề Minh Tiêu hùng hổ xông vào, trừng mắt nhìn ta: "Lí Hữu Nịnh, nàng đừng bắt nạt Nhược Nhược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-hoa-ly/3576097/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.