Thật ghen tỵ, tiểu Vãn đã từng hận hắn sâu đậm như vậy, nhưng chung quy thì cô vẫn là yêu hắn. Có lẽ đời này cô sẽ không bao giờ yêu anh lần nữa.
Cố Minh Sâm trầm mặc hút thuốc, nhưng trên mặt đã mất đi vẻ kiêu ngạo thường có, bọn họ có mấy năm tình cảm thân thiết thì sao đây, rốt cục cô vẫn chẳng yêu anh thì tình cảm bao nhiêu năm có ích gì chứ.
Hạ Trầm cũng lộ ra vẻ yếu ớt trước mặt Cố Minh Sâm: "Bây giờ nằm mơ cũng thấy cô ấy hận mình. Không biết phải làm sao để cô ấy lại lần nữa tin mình. Đây chính là cơ hội để cô ấy không phải thất vọng về mình.”
Cố Minh Sâm nhìn anh một cái, Hạ Trầm giơ tay lên ngăn lại anh: "Ngàn vạn đừng đồng tình với tôi , mặc dù cô ấy còn chưa tha thứ cho tôi nhưng cũng không đến lượt anh đâu, bởi tôi là người cuối cùng cô ấy."
Cố Minh Sâm xùy xùy mà cười : "Ôn Vãn ghét nhất người đàn ông nào tự cho mình là đúng ."
"Đây là tự tin."
Sau buổi trưa ấy, hai người vốn không hợp nhau nhưng ngoài ý muốn cuộc trò chuyện rất hợp. Trước khi đi Hạ Trầm chợt dừng lại, ánh mắt thâm trầm , giọng nói cũng trầm thấp theo : "Nếu như đến lúc đó . . . . . . anh nhất định phải nghĩ cách mang cô ấy trở về ."
Cố Minh Sâm lườm anh: "Không tin tôi như vậy sao?" .
Hạ Trầm cười rồi lại thâm trầm: "Bảo vệ cô ấy cho tốt."
Cố Minh Sâm như cũ lạnh nhạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-ho-do/1489151/chuong-72-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.