Lần hẹn này không khác gì Hồng Môn Yến, Hạ Trầm cầm điện thoại, nhận được tin nhắn Ôn Vãn đã ngủ ngon, chỉ mấy chữ ngắn ngủn lại làm cho anh yên lòng mấy phần.
Người dẫn đường trước mắt nghiêm túc quan sát cử chỉ của anh, khẽ chau mày, dùng tiếng Thái: “Tiên sinh, mời vào trong”.
Hạ Trầm cất điện thoại di động, khóe miệng khẽ nâng lên nụ cười, bước chân càng thêm trầm . Ôn Vãn đã bình an vô sự, chuyện còn lại anh phải giải quyết cho tốt nhất là Chu Hiển Thanh , nếu không sẽ rất phiền toái về sau.
Địa điểm là một bến tàu bỏ hoang không lâu cho nên chung quanh chất đầy container. Buổi trưa ánh mặt trời đầy chói chang, xa xa nhìn thấy bóng dáng kéo dài nhỏ của Chu Hiển Thanh. Nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Chu Hiển Thanh, có lẽ anh đã biết tin Ôn Vãn rời đi .
Quả nhiên, anh đến gần bắt gặp sắc mặt của Chu Hiển Thanh càng thêm khó coi, cặp mắt đầy lửa hận gắt gao nhìn chằm chằm vào anh.
Lạc Hiển khách khí, cười híp mắt bắt tay với anh: "Hạ tiên sinh quả nhiên đúng giờ."
Bọn họ giả làm người kiểm hàng, cho nên phải diễn cho giống, Hạ Trầm mắt lạnh nhìn, trong lòng cũng bật cười, trên mặt cực kỳ bình tĩnh: "Lạc tiên sinh tốn nhiều hơi sức như vậy, sao có thể khiến cho anh thất vọng."
Lời này nghe thế nào cũng có thâm ý khác, Lạc Hiển giả bộ nghe không hiểu, hướng tới Chu Hiển Thanh giới thiệu: "Đây là bạn của tôi, thời gian trước cũng ở Thanh Châu, không biết Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-ho-do/1489150/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.