Ôn Vãn ra ngoài gõ cửa xe thì người nọ lập tức liền mở mắt ra, trong mắt chợt lóe lên một tia âm hiểm, đợi nhìn rõ người trước mặt là cô vẻ mặt mới chậm rãi giãn ra: "Sao vậy?"
Ôn Vãn nhìn lông mày anh nhíu lại lộ vẻ mệt mỏi, bất đắc dĩ thở dài: "Lên lầu đi, ở đây làm sao ngủ được."
Chu Hiển Thanh nhìn cô chăm chú, chợt nhỏ giọng cười cười, Ôn Vãn không hiểu tại sao anh lại cười, mà anh cũng không có ý định giải thích, trực tiếp mở cửa xe đi xuống: "Có làm phiền chị hay không?"
Nói thì nói như vậy, nhưng anh đã tự do bước vào cửa.
Trước đó bác sĩ Lâm với Hỉ Châu hình như không muốn giữ anh ở lại, không biết vì sao, bà vốn là người ôn hòa, hiếu khách nhưng không hiểu vì sao bà lại có vẻ như không thích Chu Hiển Thanh lắm.
Hai người trầm mặc lên lầu hai, Ôn Vãn dẫn đường đi trước, cảm giác ánh mắt nóng bỏng đằng sau lưng luôn dính chặt vào người mình . Cô lấy hết dũng khí, quay đầu lại nhìn anh một cái, rồi lại phát hiện tư thế anh như có như không từ từ ngẩng lên như là vô tình bắt gặp ánh mắt cô.
Ôn Vãn âm thầm cảm thấy là mình quá mức nhạy cảm, nói một câu để lấy lại không khí: "Em đừng lo lắng, chị cũng rất quan tâm đến bà, cho nên chị sẽ sẽ không nuốt lời."
Ý của cô là cô sẽ không bỏ trốn nữa.
Chu Hiển Thanh vẫn tiếp tục bước đi không vì lời nói của cô mà dao dộng, đáy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-ho-do/1489147/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.