Sang ngày thứ hai Hạ Trầm đã đi, thậm chí Ôn Vãn cũng không đưa tiễn anh, bệnh viện mới bắt đầu khai trương, cô bận phụ giúp bác sĩ Lâm chăm sóc. Lấy tính tình Hạ Trầm, xem ra khó tránh khỏi lần này đã đắc tội với anh, lúc tới thì con người anh lành lặn, lúc rời đi thì sứt mẻ đôi chút, sao lại làm anh thảm hại vậy đây? Nha đầu Hỉ Châu còn công kích anh trước lúc anh đi, sáng sớm liền len lén Ôn Vãn đâm thọc anh: "Anh còn quá kém so với tưởng tượng của em đấy, Cố tiên sinh lúc đi Ôn Vãn đều tự mình đưa tiễn, còn mua rất nhiều đặc sản cho anh ấy." Rõ ràng nha đầu này muốn trả đũa, nhưng trong lòng Hạ Trầm vẫn không tránh khỏi có chút không thoải mái. Rõ ràng anh và Ôn Vãn chung sống rất tốt, nhưng vữa nghĩ tới Cố Minh Sâm và Chu Hiển Thanh, anh đã cảm thấy hơi sợ, giống như là có hai quả bom hẹn giờ chực chờ sẽ nổ tung bất ngờ. Mặc kệ khó chịu đến đâu, chung quy anh cũng không muốn ép buộc Ôn vãn nữa, chỉ là trước khi đi nắm chặt tay cô, cuối cùng vô cớ bỏ tay cô vào miệng ra sức cắn. Sức lực không tính là nặng, chỉ dọa Ôn Vãn giật mình, cô tự mình biết là bị cắn, nhưng hành động này rơi vào trong mắt có chút dụ tình – ý tứ mập mờ. Bên cạnh còn có Hỉ Châu và bác sĩ Lâm, mặt cô đỏ ửng: "Anh điên ư!" Người đàn ông này càng lúc càng giống chó. Hạ Trầm nào có kiêng kị mọi người xung quanh, ngược lại sáp lại gần cô hơn, khóe mắt đuôi mày cũng viết đầy cảnh cáo: "Sợ rằng em quên lời nói tối qua của anh." Tình yêu của Cố Minh Sâm anh biết, nghĩ đến anh ta anh lại đau đầu, lần trước nói hắn ta hôn Ôn Vãn, khẳng định anh ta dùng sức đối với Ôn Vãn! Thật là không biết xấu hổ. Hạ Trầm trong lòng hận hận, lần nữa nhìn Ôn Vãn cảm thấy hối hận khi mình về nước , thật muốn kéo người trước mặt vào trong ngực, trực tiếp trói trở về nước thôi. Ôn Vãn suy nghĩ trong lời nói của anh ám chỉ điều gì, liếc mắt, nói xong đều lười phải nói rồi. Hạ Trầm cau mày, đối với bộ dạng lạnh lẽo này của cô thì càng buồn bực, nhưng cũng hết cách với cô, đưa tay hung hăng nhéo mũi cô, cắn răng nghiến lợi nói: "Em đừng tưởng là anh không có cách trừng phạt em." Ôn Vãn nhìn chằm chằm người đàn ông tràn đầy căm phẫn, cuối cùng cũng học anh híp mắt mỉm cười: "Thì ra Hạ tiên sinh không có cảm giác an toàn?" Thật là phong thủy luân chuyển, như thế nào cô cũng không nghĩ đến có một ngày Hạ Trầm sẽ vì mình mà thấp thỏm lo âu. Ôn Vãn nói xong lời này cho là Hạ Trầm sẽ chê cười phản bác, ai ngờ anh lại chăm chú thâm ý mà nhìn cô, cuối cùng gật đầu một cái thản nhiên thừa nhận: "Cố Minh Sâm tới tìm em sớm hơn anh, Chu Hiển Thanh cũng một thời gian sống với em ở Băng Cốc, những điều này làm anh ghen tỵ. Cho tới bây giờ anh cũng không biết mình lại để ý những điều nhỏ nhặt này." Ôn Vãn bị lời nói trắng trợn của anh làm cho ngân ngơ, cô không nói cho anh biết chuyện Cố Minh Sâm đến tìm cô, quay đầu lại liếc nhìn Hỉ Châu, chợt hiểu ra. Hạ Trầm vừa nhắc tới cái này, sắc mặt càng thêm khó nhìn, nói đi nói lại có mấy phần uất ức: "Huống chi em chịu để Cố Minh Sâm hôn em. . . . . ." Ôn Vãn bị lời nói này làm cho hồ đồ, Cố Minh Sâm hôn cô? Chuyện khi nào . Nghĩ tới những lời nói này, có lẽ là Hỉ Châu nói cho anh biết, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: "Anh tin những lời nói của nha đầu này? Đúng là Minh sâm tới tìm em, chẳng qua là cùng anh ấy nói cho rõ ràng." Trên mặt Hạ Trầm hiện lên vẻ kinh ngạc cùng vui mừng, Ôn Vãn suy nghĩ một chút, còn bổ sung: "Em với anh ấy không hợp lại được, mặc dù Kỷ Nhan chết, nhưng trong lòng anh ấy vẫn còn hình bóng cô ấy." Cô lấy cái gì tranh một người đã mất? Có lẽ chính là không thương mới có thể lí trí như vậy, trong lòng người đàn ông nào mà chẳng có một ánh trăng sáng mãi, cho dù Kỷ Nhan mất nhưng ánh trăng đó không bao giờ lụi tàn, ngay cả khi cô ấy không còn là cô gái nhỏ của anh, thì anh vẫn cất một hình ảnh đáng yêu của Kỷ Nhan trong lòng. Hạ Trầm thật sâu nhìn cô, Ôn Vãn lấy lại tinh thần, bị ánh mắt thiết tha của anh nhìn đến nóng lên, lúc này mới hơi thẹn thùng rũ mắt: "Em …em không phải giải thích với anh." Cô vừa dứt lời liền bị anh hung hăng ôm lấy, sức lực quá mức hung mãnh, ngực của cô ép chặt trong lồng ngực anh, cô đau nhịn không được cau mày. Lại nghe thấy anh khàn giọng mở miệng, chỉ có hai chữ: "Cám ơn." Ôn Vãn giống như hiểu lời "Cám ơn" này, lại giống như có chút không rõ. Hạ Trầm không nói thêm gì nữa, Ôn Vãn vốn là người mềm lòng, có nên cho anh một cơ hội không?. - Sau khi Hạ Trầm trở về cũng không còn gọi điện tới đây, ngược lại tâm trạng Ôn Vãn bình thản hơn nhiều, tất cả tâm huyết đều dồn vào trong công việc, vừa đúng lúc trong khoảng thời gian này rất bận, bác sĩ Lâm lớn tuổi, nên tất cả mọi thao tác thủ tục trong bệnh viện đều do cô làm. Buổi sáng, Ôn Vãn vào thành phố để mua một vài thứ nên phải chuẩn bị các giấy tờ tùy thân cùng với một số giấy tờ liên quan, có lẽ là nhờ sự giúp đỡ của Lạc Hiển, thủ tục cực kỳ thuận lợi. Lúc trở về cô đến khu mua sắm mua áo choàng, mấy ngày nữa là đến sinh nhật bác sĩ Lâm, nghĩ thật lâu cũng không biết nên tặng gì, Hỉ Châu góp ý cho cô, nói bác sĩ Lâm rất thích áo choàng, cái áo choàng cũ vẫn cất giữ trong tủ mãi. Cô mua đồ xong vào thang máy, trong lòng vẫn còn suy nghĩ tại sao một người nghiêm túc như bác sĩ Lâm lại thích loại áo phong tình như vậy? Ánh mắt từ từ ngắm cảnh trong thang máy thủy tinh, bất ngờ cô khẽ nheo mắt thấy bộ dáng quen thuộc, một người đàn ông cao gầy nhưng chỉ thấy loáng thoáng gò má, sao nhìn có chút giống —— Chu Hiển Thanh. Ôn Vãn cẩn thận nhìn nhưng anh đã khom lưng lên chiếc xe Bentley, xe kia nhìn cũng có chút quen mắt, hình như chính là chiếc xe mà Lạc Hiển đã phái tới đón cô và Hạ Trầm . Cô muốn ghi nhớ bảng số xe, đáng tiếc xe kia lái đi rất nhanh, khoảng cách cũng hơi khá xa nên căn bản là không nhìn thấy. Đầu óc Ôn Vãn có chút rối loạn , trong lòng cũng bất an, cảm giác có chút gì đó lẩn quẩn khó hiểu lại không rõ, nếu Chu Hiển Thanh biết Lạc Hiển. . . . . . Vậy thì điều này cũng không nói lên được điều gì? Cô trở về gọi điện cho Hạ Trầm, ít nhất nói cho anh biết để có thời gian phòng bị, ngộ nhỡ điều này có liên quan đến an nguy của anh . Nhưng cô vừa tới phòng khám bệnh liền bị Hỉ Châu kéo đi, mặc dù chưa chính thức mở cửa bệnh viện nhưng vẫn có rất nhiều bệnh nhân đến , cô tất bật bận rộn cuối cùng quên cả thời gian. Vội đã đến hơn nửa đêm, đến ngày thứ hai nghĩ phải gọi điện cho Hạ Trầm, nhưng lại gọi không được bởi vì có người quen đến tìm cô. Mà người tới lại là Chu Hiển Thanh. - Hỉ Châu không ngừng nhìn chằm chằm vào Chu Hiển Thanh, Chu Hiển Thanh ngồi ở phòng tiếp khách, ánh mắt nhàn nhạt quét qua từng chỗ, chờ Ôn Vãn bưng chén nước tới trước mặt anh, lúc này mới thả lỏng: "Cám ơn." Giờ phút này Ôn Vãn nhìn anh không khỏi có chút phức tạp, suy nghĩ một chút vẫn là cẩn thận hỏi: "Sao em biết mà tới?" Chu Hiển Thanh uống một hớp trà, lúc này mới không nhanh không chậm nói: "Dì Lâm bị bệnh, muốn gặp chị." Ôn Vãn bị lời nói này của anh làm cho giật mình, dù sao đó cũng là mẹ của cô, mặc dù trong lòng vẫn còn nhiều khuất mắt nhưng dù sao đi nữa bà cũng là mẹ cô. Môi cô mím chặt, hai bàn tay rũ xuống đầu gối, cố làm trấn định nói: "Rất nghiêm trọng?" Chu Hiển Thanh nhìn cô, dừng một chút mới gật đầu: "Đúng, mặc kệ như thế nào bà cũng là mẹ chị, bà đã lớn tuổi, chẳng lẽ chị định giận bà cả đời?" Ôn Vãn không cho rằng cô sẽ giận bà cả đời, chỉ là trong lòng không thể buông bỏ đoạn quá khứ kia, bị bỏ rơi nhiều năm như vậy, vậy thì tại sao tất cả mọi người nói có thể bồi thường cho cô, thì cô phải tha thứ đây? Nhưng bà là người cho cô xuất hiện trên cõi đời này, trên người cô chảy dòng máu của bà, rốt cuộc sao có thể hận lâu đây. Cô đấu tranh nội tâm, vẫn gật đầu một cái: "Chị sẽ trở về với em xem một chút." Ban đầu quyết định rời đi cũng chỉ muốn cho mình một thời gian tỉnh táo lại, bây giờ trở về cũng tốt, còn có thể thuận tiện xem tình hình của Tiêu Tiêu một chút, thuận tiện xem một chút. . . . . . Cô ý thức được mình lại có chút nhớ nhung người kia, trái tim giật mình. Chu Hiển Thanh không hề phát hiện sự thay đổi nhỏ của cô, chỉ là nghe đáp án của cô cũng không ngoài ý muốn, nhàn nhạt cười, ngón tay thon dài nhẹ nhàng sờ quanh mép chén, đột nhiên hỏi cô: "Hạ Trầm đầu tư xây bệnh viện này?" Ôn Vãn sững sờ, chân mày nhíu sâu hơn: "Làm sao em biết?" Con ngươi Chu Hiển Thanh đen nhánh khẽ co rút nhanh, nụ cười không giảm, bình tĩnh nhìn thẳng cô: "Biết chị ở đây, nhất định là sẽ đến tìm chị . Tiểu Vãn, về sau đừng tùy hứng mà chạy mất như vậy nữa, trong nhà sẽ lo lắng." Điệu bộ cùng với giọng nói này của anh làm cho người ta không thoải mái, Ôn Vãn cảm thấy lần gặp lại Chu Hiển Thanh này có chút quái dị, chẳng lẽ là mình quá nhạy cảm? Ôn Vãn rất muốn hỏi anh liệu anh có liên quan gì đến Lạc Hiển, nhưng anh vừa tới mà hỏi thì quá đột ngột, cuối cùng lời đến khóe miệng liền quẹo khúc quanh: "Ngày hôm qua. . . . . . Hình như chị gặp em." Vẻ mặt Chu Hiển Thanh có chút biến đổi, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại: "Vậy sao, sao không gọi em?" Ván đề lại ném lại cho cô, Ôn Vãn sững sờ sau đó cười xấu hổ: "Rời đi quá nhanh." Tròng mắt Chu Hiển Thanh nhìn cái chén trong tay, lông mi khẽ run rẩy tròng mắt thâm thúy, mở miệng nói: "Tiểu Vãn, nếu em thấy chị, dù xa cách mấy cũng sẽ đuổi theo." ". . . . . ." Chu Hiển Thanh ngẩng đầu lên, đáy mắt giống như là có điều gì đó mãnh liệt cuộn trào, một hồi lâu mới khàn giọng nói nhỏ một câu: "Trong khoảng thời gian này không có chị, em rất nhớ chị." Buổi tối bác sĩ Lâm và Hỉ Châu làm buổi tiệc chia tay Ôn Vãn, Chu Hiển Thanh cũng đến tham dự, anh ngồi bên cạnh Ôn Vãn, từ đầu đến cuối đều không nói. Ôn Vãn cũng bởi vì lời nói trước đó mà xấu hổ, cũng rất kiệm lời, vì vậy bữa cơm này có chút không trôi, không khí cũng không tốt. Đợi cơm nước xong xuôi đến khi rửa chén, Hỉ Châu không nhịn được len lén kề tai cô nói nhỏ: "Chị Tiểu Vãn, số chị đào hoa thật, đàn ông tìm đến cửa đều không phải dạng tầm thường!" Ôn Vãn bật cười: "Là em trai chị." Hỉ Châu nhìn chằm chằm một đôi mắt nửa nghi ngờ nửa không tin, dùng sức chớp chớp, lần trước Hạ Trầm nói Cố tiên sinh là anh trai Ôn Vãn, lần này lại là em trai ? Nhưng rõ ràng ánh mắt của hai người này nhìn chị ấy có chút không đúng với vị trí của mình cho lắm. "Nhà chị thật loạn. . . . . ." Hỉ Châu nghĩ thật lâu cũng không hiểu nổi mối quan hệ của những người này, cuối cùng nghiêm túc kết luận mọt câu. Ôn Vãn cũng lười phải giải thích, cười cười mà đem chén dĩa lau khô. Hỉ Châu lại nhìn Chu Hiển Thanh đang ngồi an tĩnh trên ghế so pha, miệng méo lệch ba phần, hạ thấp giọng đối với Ôn Vãn nói: "Thế nhưng em cảm thấy rất kỳ quái, trừ chị ra, anh ta đối với người khác chẳng nhiệt tình chút nào." Mi tâm Ôn Vãn nhíu nhíu, thật ra thì lần trước ở Băng Cốc cô cũng phát hiện ra, chỉ là từ nhỏ Chu Hiển Thanh lớn lên trong một gia đình không bình thường, lại là con một, có lẽ điều đó ảnh hưởng nghiêm trọng đến cậu về sau. Ôn Vãn không có quá để ý việc này trong lòng. Nhưng rất nhanh tình huống không tốt lại xảy ra, hình như Chu Hiển Thanh rất gấp, vé máy bay là sáng ngày mai , vậy mà bây giờ hướng về phía Ôn Vãn nói vô cùng kiên trì: "Tối nay chúng ta phải trở về cho kịp sáng ngày mai." Đây là thông báo, không phải hỏi ý kiến cô, Ôn Vãn đối với Chu Hiển Thanh này càng thêm xa lạ, chần chờ nói: "Nhưng tối nay, chị ở lại nơi này không được sao? Sáng sớm ngày mai chúng ta gặp nhau ở sân bay." Cô muốn ngủ lại nơi này bữa cuối cùng, dù sao cũng đã quen bác sĩ Lâm và Hỉ Châu đã lâu, đối với phòng khám bệnh này cũng có tình cảm, hơn nữa thật sự không hiểu vì sao Chu Hiển Thanh kiên trì như vậy, trước kia mặc dù rất cường thế, nhưng không đến nỗi bá đạonhư vầy. Là sợ cô chạy lần nữa sao, hay là Lam Hữu Trân bệnh rất nặng? Chu Hiển Thanh nhìn cô, tựa hồ đang nhẫn nại cái gì, cuối cùng nghĩ thật lâu mới nói: "Vậy sáng ngày mai em tới đón chị." Anh nói thì nói như vậy, nhưng buổi tối Ôn Vãn chuẩn bị đóng cửa sổ thì bất ngờ nhìn thấy chiếc xe của Chu Hiển Thanh dừng trước cửa bệnh viện, xuyên thấu qua cửa sổ xe có thể nhìn thấy anh, cô không ngờ anh lại đứng đó, ngón giữa có một vệt hồng như ẩn như hiện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]