Chương trước
Chương sau
Sau khi tan học, Conan như thường lệ định thẳng tiến tới nhà Kuroba.
Nhưng lúc sắp ra khỏi cửa phòng học thì lập tức bị bốn đứa thám tử nhí đứng vây lại.
“Tớ không thể chấp nhận được Conan cứ tiếp tục hành tung mờ ám như vậy.”
“Hả… hành tung mờ ám!?”
Cái quái gì đây? Conan nghệch cả mặt, chỉ là gần đây sau khi tan học cậu không còn đi cùng với bọn chúng như trước thôi mà, có cần phải vậy không.
Conan nhìn về phía Ai cầu cứu, nhưng cô lại chỉ mang vẻ mặt đang xem kịch vui đáp lại. Vậy là hy vọng đào tẩu cuối cùng của Conan đã bị dập tắt rồi.
“Aizzz… Biết rồi biết rồi, cho các cậu đi theo là được chứ gì, gần nhà tiến sĩ thôi mà.”
Cứ như vậy, năm đứa cùng nhau đi theo hướng nhà bác Agasa. Như thường lệ, Conan và Ai đi tụt xuống phía sau.
“Trông cậu có vẻ rất không hài lòng, bí mật này không thể tiết lộ sao?”
“Cũng không hẳn…”
“Vậy sao không muốn tiết lộ?”
Quả nhiên là Ai Haibara, toàn hỏi mấy câu thật khó trả lời, trúng ngay tim đen của cậu.
Vậy sao không muốn tiết lộ? Chính cậu cũng không biết tại sao, chỉ là theo cảm tính muốn giữ bí mật.
“…Tớ cũng không biết…”
Nhìn mặt Conan, Ai cũng nhìn ra là cậu thực sự không biết, nên không muốn hạch sách.
“Có một chuyện muốn nói với cậu, thuốc giải đã đi vào giai đoạn thí nghiệm rồi đấy.”
“Hả…giai đoạn…giai đoạn thí nghiệm rồi!?”
Câu thông báo ngoài lề bất chợt của Ai làm Conan suýt chút không kiềm chế được mà la to lên. Nhưng nghĩ lại một chút, thuốc giải bây giờ còn có ích gì?
Thuộc giải, tới không kịp lúc rồi. Conan nghĩ vậy mà cười khổ một tiếng.
Đến lúc lấy lại tinh thần thì cả bọn đã đến nơi.
“Chính là ở đây.”
Tiếng nhấn chuông truyền vào trong nhà, Kuroba nghe thấy liền không thèm nhìn xem ai chạy ra mở cửa ngay, vì vậy mà xém bị doạ chết bởi một đám năm đứa nhóc nhao nhao trước mắt.
Dùng ánh mắt hỏi Conan rốt cục là chuyện gì đây, Conan chỉ có thể đáp lại bằng ánh mắt đau khổ biết lỗi.
「Thật xin lỗi quá」
「Không sao đâu」
Đang “nhãn giao cách cảm” thì bắt gặp ngay ánh mắt của Ai nhìn về phía hai người làm “đường truyền” bị nghẽn. Ánh mắt của cô như thể 「ta đã nhìn ra chân tướng rồi」làm Kuroba theo bản năng phải nhìn sang hướng khác tránh né.
“Kuroba-niichan anh là ảo thuật gia à?”
Ayumi hỏi Kuroba, anh sau khi trả lời cũng hỏi lại một câu.
“Đúng vậy, sao em biết, còn biết cả tên anh nữa?”
“Bên ngoài đề Lớp học ảo thuật Kuroba, trong nhà lại chỉ có mình anh, nên em đoán vậy.”
“Quả nhiên là thám tử nhí ha.”
“Đương nhiên rồi, tụi em là nhóm thám tử nhí lừng danh mà.”
“Vậy các thám tử nhí vào nhà đi.”
Cả bọn cao hứng tản ra tham quan khắp chung quanh, Kuroba sau khi dặn trước những phạm vi được tham quan, đã đem Conan kéo đến nhà bếp hỏi han.
“Hôm nay cậu đi học rồi sao? Sao không nghỉ ở nhà thêm một ngày?”
“Không cần đâu.”
Vừa nói xong lại ho khụ khụ hai tiếng.
“Còn nói không cần?”
“Tôi mỗi lần bị cảm là lâu hết lắm.”
“Cậu hay bị cảm vậy.”
“Ai mà biết được.”
….
“Có cần tôi giúp gì không?”
Hai người lo nói chuyện không phát hiện Ai vừa đi vào nhà bếp.
“Không cần, nhưng Conan phải giúp anh chuẩn bị tài liệu dạy học tối nay, anh quên mất.”
“Được thôi.”
Conan biết Kuroba ra hiệu nên cậu chạy ngay ra ngoài, để anh và Ai lại phía sau.
“Có việc gì nói mau đi, không có cơ hội lần nữa đâu.”
“Anh cẩn thận không được tổn thương Edogawa, nếu không tôi không tha cho anh.”
Kuroba nhìn thẳng về phía Ai, thập phần nghiêm túc.
“Khỏi cần cô nhắc, tôi sẽ thay thế vị trí của Ran, bằng cách của riêng tôi.”
Về cách xưng hô, trong bản gốc thì Kuroba niichan ghi là Hắc Vũ ca ca, còn Ran thì là Tiểu Lan tỷ tỷ, nhưng mọi ng đã quen xưng hô bên tiếng Nhật, nên Tani để tiếng nhật luôn hén.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.