*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước đây Conan chưa bao giờ có qua cảm giác rung động như thế này, tim tự nhiên đập thật nhanh..
Cậu bất giác vòng tay ôm chặt thắt lưng Kuroba, nhận ra phần eo anh rất rắn chắc. Bản lưng tuy không phải loại to rộng đô con nhưng vẫn cho cậu cảm giác đáng tin cậy.
Hơn nữa… còn vô cùng ấm áp.
Trở về văn phòng Mori, Conan tới cửa thì khựng lại, cậu không biết phải dùng biểu diện gì để đối mặt với Ran.
Kuroba biết Conan đang nghĩ gì, nhưng vẫn nhấn chuông cửa.
Thời khắc đối mặt đã đến.
Cửa mở, Ran vừa lo lắng vừa tức giận nhìn bộ dạng của Conan, làm cậu sợ chết khiếp như con thỏ bị rắn chực mổ tới.
“EM CÓ BIẾT LÚC ĐÓ EM TỰ NHIÊN CHẠY ĐI, CHỊ LO LẮNG THẾ NÀO KHÔNG?“
Xưa nay chưa từng có ai nạt với volume cực đại thế này, làm người bị mắng kinh sợ đến đơ ra không ấp á gì được, đến cả Kuroba chỉ đứng bên cạnh cũng kinh hãi nắm chặt túi xách.
Nạt xong một câu, lời nói và biểu cảm lại trở nên ôn hoà, lo lắng như mẹ hiền, làm bầu không khí hoà hoãn trở lại.
“Sau này không được như vậy nữa…”
“Nhiệm vụ đưa thằng ngóc trở về đã hoàn thành, tôi về đây. Cẩn thận lại bị cảm nữa đấy.”
Đẩy Conan tới cửa, Kuroba xoay người rời đi, đầu cũng không thèm quay lại.
“Kuro…Kuroba…”
Conan trong lòng nảy lên ý muốn chạy ra ngoài giữ Kuroba lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-cua-tham-tu-lung-danh-va-sieu-dao-chich/181294/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.