- Ăn gì đi con...
Mẹ Trúc đã gọt sẵn hoa quả, bày biện bên cạnh thức ăn trong bữa tối của Trúc. Trúc cũng không biết sao mình không hợp khẩu vị, hay không hợp thời tiết. Trúc không quen ăn cơm cho lắm. Bên Mỹ, mẹ Trúc vẫn thường nấu cơm cho Trúc ăn, nhưng sao về đến Việt Nam, Trúc lại có cảm giác lạ thường như thế này chứ?
- Không ngon miệng à? Mấy hôm nay đi học có chuyện gì khiến con không vui sao? - Mẹ Trúc lo lắng nhìn con mình, tay bà vẫn lật đi lật lại một đống giấy tờ.
Kể cả khi ăn cơm, bà vẫn không thể bỏ bê được công việc. Giữa con và công việc, bà dành sự quan tâm ngang bằng nhau. Nhiều khi, là Trúc bị bỏ rơi do bà bận việc.
- Các bạn hơi lạ lùng với con thôi... - Trúc không muốn kể lể rằng mình bị các bạn miệt thị bằng những lời lẽ đối với Trúc là cừng kì thô thiển. Nếu nói ra, Trúc hiểu rõ tính mẹ mình như thế nào.
- Con nên sớm làm quen vậy, mẹ biết là hơi khó cho con, nhưng mẹ không an tâm để con ở bên đó với dì, dì bận buôn bán cả ngày, sẽ không có thời gian ở cạnh con như mẹ được...
Mẹ Trúc nói mà ánh mắt không rời khỏi tập tài liệu đó. Trúc cũng bị cuốn hút theo, ánh mắt Trúc cũng nhìn vào tập tài liệu mà mẹ đang xem, cũng không khỏi tò mò không biết điều gì khiến mẹ Trúc không rời mắt được.
- Gì đây mẹ? Con có được xem cùng không? - Trúc nhòm ngó vào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-cua-princess/44605/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.