Bà bị ốm, cho nên hàng quán đóng cửa. Linh cũng không qua hàng mẹ như thường lệ, thay vào đó phải tự về nhà chuẩn bị đồ ăn cho chính mình và tự học tập. Biết mẹ vất vả, Linh không dám than phiền nửa lời. Mẹ thường gọi điện về nhà, dặn Linh mang đồ cần thiết cho mẹ, hoặc chuẩn bị sẵn để bác qua lấy. Nhưng cũng ít khi mẹ nhờ vả Linh, vì mẹ biết Linh còn bận học. Cứ tối đến, mẹ lại dặn Linh chuẩn bị quần áo cho mẹ để mẹ thay ở bệnh viện.
“Linh, con lấy cho mẹ bộ đồ ngủ, cho rộng chút!“. Chi gọi điện về cho con. Mẹ cô có tỉnh lại, nhưng chỉ tỉnh được một lúc, rồi lại hôn mê. Nói tỉnh cũng không đúng, chỉ là nhận thức được người ta đang nói gì, không có sức để trả lời lại nữa.
“Vâng, con mang tới hay là sao ạ?“. Linh hỏi lại.
“Hôm nay con không đi học thì để bác Anh qua lấy nhé! Chịu khó đi, về mẹ bù cho con sau!“. Chi sợ con gái ở một mình sẽ cô đơn nên nịnh nọt con mình một chút.
“Không sao đâu mẹ, mẹ nói bác Anh qua sớm, con khóa cửa cho an toàn!“.
Linh trấn an mẹ, mẹ đã đủ kiệt sức rồi, Linh không muốn mình giống như vật cản làm mẹ mệt mỏi thêm.
Linh mở tủ, mẹ ở nhà toàn mặc đồ kín đáo thôi vì mẹ bán hàng, mẹ không thích hở hang, trừ khi là đi chơi. Thế nên Linh lục tung hết các ngăn tủ để tìm được bộ đồ ngủ thoải mái mà mẹ nói tới.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-cua-princess/1899377/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.