Vẫn là chú tài xế năm xưa đưa đón Trúc đi học, giờ thì Chi đang ngồi trên xe đó và được đưa về tận nhà. Nhưng để không phải gặp lại, Chi không cầm áo của Trúc nữa, thay vào đó, cô để lại trên ô tô, khi nào Trúc muốn thì Trúc có thể tự lấy lại. Chỉ có điều, mùi hương của Trúc, không thể lẫn vào đâu được vì từng ấy năm Chi chưa bao giờ quên. Cô mệt mỏi đi vào nhà, vì gặp mặt gấp quá, cũng không biết nên nói gì, tiền cũng chưa kịp đưa thì người bỏ đi mất rồi. Số tiền nợ này, cô không biết nên làm như thế nào cả.
Điện thoại cô reo lên...
“Sao rồi, mày và nó nói chuyện gì với nhau không?“. Là Ngọc, chứng tỏ Ngọc nói dối, chẳng có Minh nào ở bên cả.
''Mày đừng làm thế, không vui vẻ tí nào, tự nhiên tao thấy buồn hơn!“. Chi thành thật nói với bản thân.
Có một điều mà Chi chưa bao giờ nói dối Ngọc, đó là việc Chi còn yêu Trúc. Ngọc biết, Ngọc biết cả hai đứa này còn yêu nhau. Tình yêu ấy phát triển từ mức trẻ con, rồi đến dậy thì, rồi đến khi trưởng thành. Cho tới thời điểm hiện tại, tình yêu vẫn còn đấy, chẳng qua là ngượng ngùng không thể nói thành lời với nhau thôi.
“Buồn gì, sau từng ấy thời gian, gặp lại như thế không vui sao?”, Ngọc thì không hiểu rõ tâm can hai người, cứ nghĩ cho họ gặp nhau là họ sẽ vui, nhưng Ngọc có lẽ phải chịu thua độ lì của hai người này.
“Không, không vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-cua-princess/1899376/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.