Liên tục vài tuần, Khang Ngôn cũng không trông thấy Thẩm Bạch ở trên giảng đường, nam sinh tuấn tú thường ở bên cạnh hắn cũng không ở, chỉ còn lại vài bạn bè của hắn vẫn ngồi ở vị trí đó, gần kề chỗ ngồi trống không của Thẩm Bạch.
Vì cái gì đột nhiên không đi học, Khang Ngôn cùng rất nhiều nữ sinh có đồng dạng nghi hoặc. Đôi khi, y không muốn quá nhìn chằm chằm vào vị trí trống không kia đến ngẩn người như thế.
Nghe Trương Hữu Phương nói, Thẩm Bạch đã vài tuần chưa tới học, tựa hồ là tầm một thời gian, cụ thể bao lâu thì chưa ai biết.
Lại về sau, tựa hồ việc Thẩm Bạch không đi học nữa đã trở thành chuyện tự nhiên, thời gian luôn lợi hại, chậm rãi đem góc cạnh tình cảm trong tâm tiêu thất đi sạch sẽ, vì vậy ở trong nội tâm Khang Ngôn, đoạn yêu thầm buồn cười này đã bị chôn vùi.
Thời gian cũng từ cuối thu chuyển sang đông giá rét, tuyết phiêu phiêu, rất nhanh cũng sắp cuối năm, khóa học của Thường giáo sư ở học kì này cũng gần hết.
Mấy ngày nay, nhiệt độ hết sức lợi hại, ai cũng không muốn xuất môn, nên giảng đường khá vắng, nhìn mấy chỗ ngồi trống không là rõ. Khang Ngôn vừa chạy tới, chóp mũi lạnh đến hồng hồng, xoa xoa tay, thân thể còn đang hơi hơi phát run. Thật lâu mới khiến cho thân thể mình ấm áp lên, nhưng vẫn còn quá lạnh.
Nếu như không phải là một thói quen nói không nên lời, Khang Ngôn cũng sẽ không dự liệu được. Gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-bon-mua-chi-nuoc-chay-giua-he/1863789/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.