Sau khi xuống máy bay, Trầm Bạch đi đến bãi đỗ xe tính lấy xe về nhà nghỉ ngơi trước, ai ngờ lại bị cú điện thoại của Hàn Đống lôi đến đây, quả nhiên để cho bạn bè biết rõ chuyện của đối phương cũng không phải tốt đẹp gì.
“Tớ đoán chắc cậu sẽ về sau mà”, trên mặt cậu ta nở nụ cười xấu xa, tiện tay rót rượu đưa đến trước mặt Trầm Bạch, “Lần này bỏ nhiều công sức sắp đặt như vậy, mọi chuyện chắc cũng tiến thêm vài bước chứ gì?”
Tiến thêm vài bước? Trầm Bạch vì bốn chữ này mà ấm ức trong lòng, nâng ly rượu lên một hơi đã cạn sạch.
“Vài bước quái gì chứ, mới chỉ chạm vạch quen biết thôi”
Cậu ta làm bộ xoa cằm suy tư, sau lại nhìn Trầm Bạch đánh giá từ trên xuống dưới, Hàn Đống vẫn không hiểu nổi, “Tên nhóc kia đầu gỗ thì không nói, cậu sao cũng ngốc theo luôn thế?”
“Nếu không cậu muốn tớ phải làm sao giờ?” Trầm Bạch thở dài cười khổ, “Tớ đi đi đến đến công ty cậu nhiều năm như vậy, mấy cô nhân viên đều có ấn tượng với tớ, chỉ riêng cậu ấy là không hề hay biết, chẳng lẽ là cậu ấy giả ngốc sao?”
“Tớ thấy hay là cứ trực tiếp tới luôn đi, kế hoạch Hokkaido lần này xem như thất bại hết rồi đấy thôi”
Nếu nghĩ kĩ lại thì Trầm Bạch càng cảm thấy lúc còn ở Hokkaido, anh có thể tích cực hơn nữa. Nhưng anh không ngờ được Khang Ngôn lại là người khó tiếp cận đến vậy. Cho dù không rõ mấy nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-bon-mua-chi-nuoc-chay-giua-he/1863778/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.