Trầm Bạch vốn là người đúng giờ, theo lời hẹn mà xuất hiện trước của phòng Khang Ngôn, tư thế tao nhã đứng gõ gõ cửa. Chỉ là anh không ngờ mình gõ một hồi mà không thấy Khang Ngôn trả lời, lát sau không thèm đợi nữa định trực tiếp xông vào.
Khang Ngôn vừa mới tắm xong, tóc hãy còn ướt nước, từng giọt rũ xuống. Cả người còn chưa kịp lau khô, từ phòng tắm bước ra đã nghe Trầm Bạch gõ cửa gào tên mình, cậu mới lấy khăn tắm quấn quanh thân dưới, đi ra mở cửa cho anh.
“Tôi còn tưởng cậu đã xảy ra chuyện gì…”
Có người nào đó vừa mới muốn tông cửa xông vào, ngay lúc thấy Khang Ngôn liền hiểu ra được, sáng sớm cậu là làm cái quái gì mà để cho anh chả khác gì thằng ngốc đứng đợi ngoài cửa lâu đến vậy.
Ở phía sau cánh cửa khép hờ chính là Khang Ngôn tóc còn chưa khô, quanh người quấn chiếc khăn tắm. Ngay khi tầm mắt Trầm Bạch lia đến mặt cậu, một giọt nước trong veo trượt từ xương quai xanh xuống khiến mắt tên nào đó lại nhìn tiếp xuống dưới, trông chả khác gì máy chụp X quang đang kiểm ra thân thể của cậu. Làm thế nào mà da lại trắng đến thế, làm thế nào mà eo lại đầy đặn đến thế, thêm cả….?
“Anh đứng ngốc ra đấy làm gì? Vào phòng đi”
Trầm Bạch thừa nhận là vừa rồi mình có nuốt nuốt nước miếng, âm thầm sỉ vả mình không đủ định lực, lon ton đi theo Khang Ngôn vào phòng. Khang Ngôn đi thay áo rồi, Trầm Bạch chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-bon-mua-chi-nuoc-chay-giua-he/1863777/chuong-2.html