Huấn luyện viên Trần hôm nay có buổi họp lớp cấp III. Bạn học cấp III của Trần Chí Cường luôn luôn thay đổi, năm kia mọi người đi trượt tuyết, năm ngoái bao cả một chiếc xe buýt đi Phần Hà Nhị Kho ăn đồ nướng rồi chèo thuyền, năm nay mười mấy người tụ lại ríu rít thương lượng, sau đó gọi một cú điện thoại cho cô giáo chủ nhiệm cấp III, rồi vỗ đùi ‘bộp’ một cái tuyên bố: năm nay đi thăm ân sư! Ân sư là chủ nhiệm từ năm lớp 11, một lão thái thái, dạy môn Ngữ văn, giọng nói mang đậm tiếng địa phương, nhưng người vô cùng tốt, Vì thế hai mươi mấy người, hẹn gặp ở một chỗ, sau đó cùng nhau hùng dũng đến nhà lão thái thái! Cô giáo Lưu vui vẻ mời bọn họ vào nhà. Nhóm người Kim Tiểu Cửu đi vào trước, sau đó gây huyên nào: “Cô Lưu nhà cô có khách a ~” Cô giáo Lưu cười cười, nói: “Không sao, đó là đàn anh của mấy đứa, là học sinh tâm đắc hồi trước cô nhắc đến với mấy đứa, Thông Khúc a, hôm nay nó vừa hay đến, cũng để cho mấy người gặp mặt. Đám người đứng ở chỗ cửa vừa nghe, đều kích động, Thông Khúc a! Thông Khúc mà cô Lưu nhắc tới hai năm liền a! Thường Bách Tuệ véo thắt lưng Trần Chí Cường một cái, nhỏ giọng nói: “Tiểu Cường, cậu ngây ra làm gì a! Nhanh vào nhanh vào!” Thần sắc Trần Chí Cường tuy thay đổi, nhưng vẫn đi theo mọi người, là người cuối cùng vào cửa. ……. Người nọ vốn mặc một bộ Tây trang màu đen, hiện tại cởi áo khoác, áo sơ mi trắng sạch sẽ không dính chút bụi, lúc này đang ngồi trên sofa, nhìn đám học đệ học muội của mình tiến vào, rồi cong khóe miệng cười nói: “Chào mọi người, tôi là Đồng Cừ, Đồng trong ‘đồng niên’, Cừ trong ‘cừ đạo’.” Kim Tiểu Cửu: “…..” Thường Bách Tuệ ngửa mặt lên trời huýt sao: “Cô Lưu a cô lừa bọn em hai năm liền, người ta rõ ràng tên ‘Đồng Cừ’ a!” Cô giáo Lưu nghi hoặc nói: “Là Thông Khúc a, cô vẫn nói là Thông Khúc mà.” Kim Tiểu Cửu lau mồ hôi, mình đi rồi, tiếng địa phương của cô giáo, Kim Tiểu Cửu cũng có thể gọi thành Kim Tiểu Cẩu, lúc trước cư nhiên không để cô viết tên học sinh tâm đắc của mình lên bảng. Thường Bách Tuế ‘phốc’ một tiếng, ôm Trần Chí Cường nói: “Lúc trước tiểu Cường còn nói cái tên Thông Khúc là từ ‘khúc kính thông u’(dịch thô là con đường cong thông đến nơi âm u)cơ, oa ha ha!” Trần Chí Cường liếc Thường Bách Tuế một cái, đang muốn nói, chợt nghe thấy Đồng Cừ cười hỏi: “Tiểu Cường là ai a?” Thường Bách Tuế vội vàng lại gần, miệng bắn như súng liên thanh kể hết ra chuyện hồi cấp III của Trần Chí Cường: “Học trưởng anh không biết a, tiểu Cường tuy rất đẹp nhưng cũng rất lạnh lùng a, bình thường đều không có phải ứng gì, chỉ có anh a! Anh giống như đèn chỉ đường đi trước của cậu ấy vậy….” “Thường Bách Tuệ.” Trần Chí Cường cong cong khóe miệng, phun ra từng chữ. Thường Bách Tuệ lui lui vai, tức giận ngậm miệng lại, lộ ra vẻ mặt ủy khuất với Đồng Cừ. Đồng Cừ cười nói với Trần Chí Cường: “Tôi cũng không có gì tốt, đèn chỉ đường gì chứ, cũng quá khoa trương rồi.” “Mọi người đừng có đứng ở đó, lại ngồi xuống nói chuyện.” Cô giáo Lưu vui vẻ nhìn hai đời học sinh của mình ở chung hòa hợp như vậy, “Cô đi bổ dưa hấu cho mấy đứa.” “Cô bọn em qua giúp cô ~” Có hai nữ sinh vội vàng đứng lên, đi theo cô giáo Lưu vào phòng bếp. Mấy nữ sinh còn lại vây thành một vòng tròn quanh Đồng Cừ sau đó phát huy đầy đủ tinh thần tám chuyện, liên tục hỏi đông hỏi tây. Trần Chí Cường thì dựa lưng vào tường, câu được câu không nói chuyện với mấy người bạn bên cạnh, thường thường đưa mắt về phía Đồng Cừ đang ôn hòa trả lời các câu hỏi của đám nữ sinh. Trần Chí Cường hôm nay ăn mặc cực kỳ thoải mái, phía dưới là chiếc quần thụng đen, phía trên là một chiếc áo trắng hở cổ, lùng thùng thoải mái, lộ ra một mảng lớn cơ bắp màu đồng, thuận theo nhìn lên, là hai đốt xương quai xanh đặc biệt khêu gợi. Mặc dù đang cùng người bên cạnh tán chuyện, nhưng vẫn như trước không có mấy biểu tình, thỉnh thoảng cong khóe miệng cười nhạt một cái, bất quá cũng thoáng chốc liền biến mất. Quần đen, áo tứng, chúng ta mặc đồ tình nhân nha, nghĩ vậy, Đồng Cừ liền lộ ra một nụ cười xán lạn, đáp: “Vẫn còn trong đại học, nghiệp chính là Tổng biên văn học, ngành học phương hướng tư tưởng chính trị.” Hóa ra mình cư nhiên là nam thần của huấn luyện viên Trần thời cấp III! Huấn luyện viên Trần từ hồi cấp III đã bắt đầu yêu thầm mình… Không đứng đắn nghĩ thầm, Đồng Cừ nâng chén uống một ngụm nước, tiếp tục đạp: “Vẫn chưa kết hôn, song đã có người trong lòng.” Nếu chúng ta đã lưỡng tình tương duyệt thì huấn luyện viên Trần anh còn xấu hổ gì nữa a, nhanh theo đuổi tôi đi!… Khẽ quay đầu, tuy đang trả lời câu hỏi của các học muội, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm Trần Chí Cường, giống như đang nói cho y nghe: “Uhm, không sao, cậu ấy cũng rất thích tôi.” Chết tiệt. Huấn luyện viên Trần không cẩn thận mà nhìn phải ánh mắt đó, giật mình, vội vàng quay đầu lại. Thế giới này con mẹ nó nhỏ quá đi, người học trường mà mình tâm tâm niệm niệm hơn hai năm, cư nhiên là cậu ta? Hãy tát chết tôi đi, học trưởng kia lẽ nào không nên là một nam sinh gầy yếu, có thân hình mảnh khảnh, tay chân xinh xắn, không thích nói, yêu chìm đắm trong thể giới của chính mình, nhưng lúc nói thì khiêm tốn lễ độ, khiến mọi người yêu thích, lúc cười rộ lên giống như ba ngàn đóa hoa đào bừng nở rực rỡ? Trừ điều cuối ra, Đồng Cừ có điều kiện nào phú hợp chứ? Cô giáo Lưu bưng dưa hấu ra, mọi người hô một cái xông lên, không chút khách khí mỗi người cầm một miếng gặm. Đồng Cừ cười cười, áy náy nói: “Cô ơi, em ra ngoài gọi một cú điện thoại, có người tìm em.” Cô giáo Lưu từ ái nhìn cậu: “Uhm, em đi đi.” Đồng Cừ ra người một lúc, Trần Chí Cường buông miếng dưa trong tay, báo với cô giáo: “Cô Lưu, Thường Bách Tuệ đau bụng, em đi mua thuốc giảm đau cho cậu ấy.” Đám nữ sinh: “…” Thường Bách Tuệ vừa định nói, đã bị Trần Chí Cường véo lưng một phát, chỉ có thể oán hận ngậm miệng, bi tráng gật gật đầu. Trần Chí Cường thỏa mãn cười cười, sau đó đi ra ngoài. Đồng Cừ đang dựa vào tường, mở điện thoại vừa nói được một câu, liền thấy Trần Chí Cường đi ra. Vẫy vẫy tay về phía Trần Chí Cường, khóe môi cong lên một đường mỹ lệ, vừa chuẩn bị tiếp tục gọi điện, lại thấy Trần Chí Cường nhanh chóng đi tới, đoạt lấy điện thoại của cậu, ‘crụp’ một cái đóng lại. “Ơ?” Đây xướng là từ đâu ra vậy? Trần Chí Cường cũng không nói gì, mà rất bình tĩnh kéo tay Đồng Cừ, lùi về sau mấy bước, đẩy cánh cửa nhỏ chỗ cầu thang, trực tiếp lôi Đồng Cừ ra ngoài. “Trần…” Đồng Cừ vừa nói được một chữ, đã bị Trần Chí Cường ấn vào tường. “Cậu không ngờ rất biết giả vờ đó, vừa cùng mấy cô nàng kia trò chuyện rất vui vẻ đi.” Trào phúng một câu, Trần Chí Cường liền hơi cúi người, đổ xuống hôn lấy Đồng Cừ vẻ mặt kinh ngạc. Đồng Cừ chấn kinh một giây, sau đó trong lòng nở hoa, a ô u tối qua xem trắc nghiệm chòm sao thực chuẩn quá, quả nhiên là gần đây có số hoa đào! Giây thứ hai liền không chút do dự ôm lấy cổ Trần Chí Cường, không chút xấu hổ vươn đầu lưỡi mình, liếm liếm môi Trần Chí Cường vài cái. Trần Chí Cường nhịn không được cười cười, một bên ôm chặt eo Đồng Cừ, một bên quấn lấy đầu lưỡi hoạt bát kia. Ngửa đầu hưởng thụ nụ hôn nồng nhiệt của Trần Chí Cường, hai tay Đồng Cừ đi xuống, ở trên lưng Trần Chí Cường vuốt ve một lúc, lại lượn về trước, các lớp áo sờ soạng cơ bụng cứng rắn của Trần Chí Cường. Ngô, cứng quá, còn muốn cứng nữa! Kế hoạch lều bạt nhỏ khởi động! Tuy bị Trần Chí Cường mút đến chân mềm nhũn, nhưng mộng tưởng ban đầu của Đồng Cừ như một chậu than lửa hừng hực chát. Một tay đi lên, ôn nhu ôm lấy thắt lưng Trần Chí Cường, tay kia chậm rãi luồn xuống, cẩn cẩn dực dực chạm vào khóa quần đối phương. “Đồng Cừ.” Trần Chí Cường ngậm lấy lưỡi cậu lên tiếng, giọng vô cùng khêu gợi. Đồng Cừ mơ mờ hồ hồ trả lời một tiếng, động tác tay không ngừng, mắt thấy chiếc quần lót trắng đã lộ ra, mắt thấy hai tay lập tức có thể miêu tả hình dáng mỹ lệ đó, mắt thấy… “Tê!” Đâu lưỡi đau đỡn, Đồng Cừ khẽ hô một tiếng, tay phải ở chỗ khóa kéo cắt mạnh một phát, cả người lùi ra sau một bước, đập mạnh vào tường. “Em chậm chút được không?” Trần Chí Cường vội vàng nắm lấy Đồng Cừ lắc lắc lư lư, lại cầm tay phải cậu lên nhìn một chút, lòng bàn tay bị cắt một lỗ, máu chảy không ngừng. “Anh cắn em làm gì a!” Đồng Cừ đau đến nhe răng trợn mắt. Trần Chí Cường kéo lại khóa quần mình, lại nắm bàn tay bị thương của Đồng Cừ, bất đắc dĩ nói: “Việc này chúng ta trước hết cứ để đó, tôi trước tiên mang em về nhà cô xử lý vết thương.” Đồng Cừ được Trần Chí Cường dắt vào cửa. Kim Tiểu Cửu mắt sáng, liếc mắt thấy tay phải Đồng Cừ nắm chặt, hiếu kỳ hỏi: “Học trưởng, tay anh làm sao thể?! Đồng Cừ buông mắt xuống. Trần Chí Cường thản nhiên nói: “Học trưởng muốn hái hoa, không cẩn thận bị ong đốt.” Lại chuyển về phía cô giáo Lưu: “Cô ơi, nhà cô có hòm thuốc không ạ? Em muốn xử lý đơn giản cho học trưởng.” Cô giáo Lưu yêu thương nói: “Thằng nhóc này, từ nhỏ đã thích hái hoa, xem, hái ra vấn đề rồi đó? Ngồi xuống chờ, cô đi lấy hòm thuốc cho em.” Đồng Cừ rầu rĩ ngồi xuống sofa, rầu rĩ liếc mắc nhìn chiếc quần thụng của Trần Chí Cường bên cạnh. Ai, kế hoạch lều bạt nhỏ, hoàn toàn thất bại! Sau đó Đồng Cừ liền nắm chặt tay ngay ngắn ngồi trên sofa, chỉ có ánh mắt chuyển theo Trần Chí Cường. Trong lòng vẫn còn muốn nụ hôn lúc nãy, không, đá lưỡi lúc nãy, đầu lưỡi huấn luyện viên Trần mềm mại mỹ vị, tấm ngực cường tráng mạnh mẽ, cùng với cái cắn tiêu hồn cuối cùng kia… “Học trưởng, anh sao lại thành môn sinh đắc ý của cô Lưu vậy?” Kim Tiểu Cửu lại bên cạnh Đồng Cừ, câu cuối Đồng Cừ đang có chút đắc ý hí hửng, thiếu chút nữa lộ ra bộ mặt sẵn có: “Không phải là nai lưng ra…” Nói được phân ửng mới phát hiện, vội vàng ‘khái’ một tiếng, “Anh cũng chỉ là giỏi Ngữ Văn một chút, rảnh rỗi thích viết gì đó, các môn khác rất kém.” “Học trưởng anh đừng khiêm tốn a…” Kim Tiểu Cửu nhích người về phía trước, còn thiếu một chút là tựa vào lòng Đồng Cừ, đang muốn nói tiếp gì đó, sau đò liền bị ai đó tóm lấy. “Tiểu Cửu.” Giọng nói phía sau lên tiếng, “Đi giúp cô giáo gọt khoai tây.” Nói rồi nhét con dao vào trong tay Kim Tiểu Cửu. “Vì sao lại là mình a?” Kim Tiểu Cửu cực không tình nguyện. Trần Chí Cường cười cười, nói: “Gọt khoai tây cùng bây giờ mình gọi điện cho Lưu Cảnh, cậu tự chọn một đi.” “Trần Chí Cường, xem như cậu lợi hại.” Kim Tiểu Cửu vỗ vỗ mông đứng dậy, trừng mắt với Trần Chí Cường, rồi vào nhà bếp tìm khoai tây gọt. Đồng Cừ dùng đôi mắt to dồn sức liếc mắt đưa tình về phía Trần Chí Cường, nếu không phải cón cô giác cùng các học đệ học muội ở bên cạnh, cậu đã sớm nhào tới áp đảo huấn luyện viên Trần rồi. Trần Chí Cường chỉ liếc Đồng Cừ một cái, cong eo rót tiếp cho Đồng Cừ một ly nước nóng, rồi lại đi vào nhà bếp giúp cô giáo. Bữa cơm rất náo nhiệt, hơn mười con người la hét ầm ĩ, vừa uống rượu vừa chơi trò chơi, cô giáo Lưu cũng rất hăng hái, Ăn cơm xong, lại quây lại nói chuyện, mắt thấy thời gian không còn sớm, liền lưu luyến không rời mà giải tán. Đến thế nào về thế nấy, mọi người chia ra làm vài nhóm, từng nhóm từng nhóm nói lời tạm biệt. Thường Bác Tuệ thấy Đồng Cừ đứng đó một mình, liền cao giọng nói: “Học trưởng, anh có muốn về cùng bọn em không?” Đồng Cừ cười cười, mắt lại dính chặt trên người Trần Chí Cường bên cạnh Thường Bách Tuệ: “Không được, anh đi xe đến, mọi người đi trước đi.” “Vậy được rồi.” Thường Bách Tuệ lại chuyển sang Trần Chí Cường, “Tiểu Cường cậu có cùng mình với Tiểu Cửu về không?” Đồng Cừ tràn đầy mong chờ nhìn Trần Chí Cường, từ chối a! Nhanh từ chối! Ngồi xe của tôi, chúng ta đến thế giới của hai người a huấn luyện viên! Đuôi mắt Trần Chí Cường lướt qua Đồng Cừ, khóe miệng cong lên một nụ cười nhàn nhạt: “Đương nhiên là cùng mấy cậu về rồi.” Đồng Cừ nhìn ba người rời đi, trơ mắt nhìn thân thể đẹp đẽ của Trần Chí Cường ngày càng xa. Từ đâu đó lấy ra chìa khóa xe, Đồng Cừ thật muốn hét to về phía cái bóng lưng kia: “Mẹ nó, anh còn nhớ rõ trưa hôm nay anh đá lưỡi với đèn chỉ đường này sao!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]