Gió thổi ngày càng mạnh, mưa bụi bị thổi dán chặt vào song cửa sổ, vết ướt nhỏ vụn dày đặc lộ ra, bầu trời phô bày ra một màu tái nhợt khác thường, mây đen tích tụ phía chân trời, chậm rãi rải rác về nơi xa.
Trần Diên ngồi sụp xuống đất, xung quanh là mảnh sứ của chén trà vỡ nát và nước trà ẩm ướt nhỏ giọt, thậm chí còn có vài lá trà dính trên chiếc váy hoa đẹp đẽ kia, khiến nó mất đi vẻ tươi sáng gọn gàng.
Nàng ta chậm rãi đứng dậy, nhìn thẳng vào Trần Loan, sống lưng thẳng tắp.
Nàng ta có thể chán chường chật vật trước mặt tất cả mọi người, nhưng tuyệt đối không thể khom lưng một chút nào trước mặt Trần Loan.
Dường như biết được suy nghĩ trong lòng nàng ta, Trần Loan vuốt ve bộ giáp trên tay, xúc cảm lạnh buốt khiến thân thể nàng hơi cứng lại, sau đó nàng nâng mí mắt, hơi hờ hững nói: “Mặc dù ngươi là thứ nữ, nhưng lại được cha và tổ mẫu sủng ái. Nếu không có những ý đồ xấu hại người kia, chưa chắc đã không thể gả vào nhà quyền quý, có được một mối nhân duyên tốt.”
Trần Diên liên tục cười lạnh vài tiếng, lồng ngực phập phồng vài cái, đầu ngón tay kéo căng đến mức biến thành màu xanh trắng, giọng nói đầy vẻ oán độc: “Chuyện cho tới bây giờ, ngươi hà tất phải ở đây làm bộ làm tịch? Ngươi và ta đều là tiểu thư phủ Quốc Công, chỉ vì khác biệt đích thứ mà ta phải chịu thua kém ngươi đủ chỗ sao?”
“Ngươi nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-tuoc/2887217/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.