Chương trước
Chương sau
Lúc hai cánh tay mềm mại nhỏ bé vòng lên, vẻ mặt Kỷ Hoán lạnh lùng cực điểm, đang định lên tiếng chửi mắng phẫn nộ đã bị mùi hương hoa đào thoang thoảng vỗ về xoa dịu, cơ thể cứng đờ lặng lẽ thả lỏng.

Chung chăn gối mấy tháng, hắn đã quen thuộc mỗi một chỗ trên người tiểu cô nương, chưa nói đến hương hoa đào lần nào cũng quyến rũ hắn đến mức muốn dừng mà không được còn quanh quẩn trên đầu mũi.

“Sao nàng lại tới đây?” Kỷ Hoán hơi ngồi dậy, kéo tiểu cô nương đang nằm nghiêng đến gần mình, nét mặt u ám phức tạp.

Trong khung cảnh im ắng vắng lặng, một tay Trần Loan khẽ kéo ống tay áo ngủ trắng như tuyết của hắn không buông, cũng không nói lời nào, mà chỉ ngước mắt nhìn thẳng vào hắn, mượn ánh nến duy nhất còn sót lại ở bên ngoài, Kỷ Hoán vừa hay có thể nhìn thấy ánh nước trong veo trong mắt nàng.

Giống như một cái móc nhỏ, có thể móc lấy tất cả sự mềm mại và thương xót dưới đáy lòng người đàn ông.

Kỷ Hoán không khỏi nghĩ trên đời này thật sự có người phụ nữ như vậy, rõ ràng là nàng tới nhận sai, nhưng còn chưa nghe thấy nàng mở miệng nói nửa lời, hắn suýt nữa đã ôm hết lỗi sai lên người mình.

Trong lòng hắn thở dài một hơi, bàn tay ấm áp vỗ về tấm lưng mảnh khảnh của nàng, xuyên qua một lớp áo mỏng, sờ thấy rõ từng đốt xương, hắn không khỏi cau mày, giọng hơi nghiêm túc: “Có uống thuốc thái y kê đúng giờ không?”

Trần Loan ngoan ngoãn gật đầu, đầu nhỏ mổ lên mổ xuống, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời hiếm thấy, trong lòng Kỷ Hoán hơi nóng lên, cúi người véo chóp mũi cong vút của nàng, cuối cùng có phần bất lực thở dài một tiếng: “Đúng là người vô lương tâm.”

Người đàn ông không thích đèn đuốc chiếu sáng trưng lúc nghỉ ngơi ban đêm, vì vậy lúc này điện Dưỡng Tâm chỉ còn lại một ngọn đèn chân nhạn không mờ không tỏ chiếu sáng, Trần Loan cụp mí mắt, lực cánh tay vòng quanh eo hắn chặt hơn mấy phần.

“Xin lỗi.” Nàng mím môi, nhìn thẳng vào đôi mắt sắc âm u không thấy đáy của người đàn ông, dáng vẻ hết sức thành khẩn, có lẽ cảm thấy một câu như vậy quá không đầu không đuôi, nàng lại nói: “Thiếp biết chàng đối xử tốt với thiếp, chỉ là lúc đó ngủ mơ mơ màng màng.”

“Chàng đừng khó chịu, ý thiếp muốn nói không phải như chàng nghĩ đâu.”

Lần đầu tiên Trần Loan giải thích với người khác, trong chốc lát không biết nên nói từ đâu mới tốt, ngược lại thành ra nói năng hơi lộn xộn.

Vào lúc nhìn thấy nàng, Kỷ Hoán đã sớm đoán được, nhưng vẫn bị lời nói này làm cảm động, góc cạnh lạnh lùng ương ngạnh lạ thường như được ngâm trong nước mùa xuân, trở nên cực kỳ dịu dàng.

“Ừ, ta không khó chịu.” Người đàn ông tỉ mỉ phác hoạ và miêu tả hình dáng bờ môi xinh đẹp của nàng, gạt đi chuyện đã nghẹn trong lòng từ lâu, tiếp đó hỏi: “Bụng còn đau không?”

Trần Loan lắc đầu, chìa tay đặt lên bàn tay cứng cỏi mạnh mẽ của hắn, ánh mắt lóe lên vài cái, ngượng ngùng hỏi: “Thế chàng còn tức giận không?”

Một khi hỏi ra vấn đề này, ngược lại làm người đàn ông sững sờ một lát, chợt ôm nàng càng chặt hơn, cằm đặt lên đỉnh tóc nàng, hai người ở gần nhau như vậy, ngay cả nhịp tim đập cũng như cùng một tần suất, như thể hoàn toàn hòa làm một.

“Nói ngốc quá.” Kỷ Hoán cười khổ: “Ta nỡ lòng nào giận nàng chứ?”

Hàng mày vẫn luôn nhíu chặt của Trần Loan cuối cùng cũng giãn ra, nàng cười nhẹ, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ hai bên, hai cánh tay thon dài như ngó sen ngọc vòng quanh cổ người đàn ông, mềm mại như rắn nước, trong chốc lát đã khiến cả người người đàn ông cứng ngắc hoàn toàn.



Sự tự chủ luôn lấy làm kiêu ngạo không chịu nổi một kích bị đánh tan vỡ, một ngọn lửa mờ ảo bùng lên trong đáy mắt u ám của người đàn ông.

Tiểu cô nương yếu ớt bám trong ngực hắn, hai cánh tay kia có vẻ đã dùng một chút lực, nhưng vẫn mỏng manh yếu ớt, như thể gập lại sẽ gãy, nhưng hắn lại rất hưởng thụ, ánh mắt từ gương mặt nhỏ nhắn tươi đẹp như hoa sen của tiểu cô nương rơi xuống chỗ xương quai xanh, sau đó dừng trên vòng eo thon gọn chưa đầy một nắm tay.

Lúc Kỷ Hoán còn là Hoàng tử, cũng từng nghe mấy lời thô tục mà cánh đàn ông thường hay nói, đều nói eo phụ nữ là thanh đao đoạt mạng, lúc đó hắn thật sự đã khịt mũi coi thường, không cho là đúng.

Nhưng lúc này lại được tôn lên thành chân lý.

Thật sự là thanh đao hút hồn đoạt mạng.

Chỉ là tối nay không có phúc hưởng thụ, hắn chỉ có thể nhìn suông rồi cười gượng, dỗ tiểu cô nương ngủ sau đó rón rén ra ngoài tắm nước lạnh.

Lần này Trần Loan ngủ rất nhanh.

Màn lụa nhảy múa theo gió, toàn bộ hoàng cung chìm trong sự tĩnh lặng chết chóc, chỉ chờ tia nắng đầu tiên của sớm mai ló dạng, vạn vật hồi sinh.

Sự yên tĩnh này không thể duy trì được mãi.

Tiếng đi lại bên ngoài càng lúc càng nhiều, càng lúc càng hỗn loạn, Trần Loan buồn ngủ mơ màng mở mắt, đẩy người đàn ông ngủ ở bên ngoài một cái, sau đó chôn đầu trong chăn, giọng mơ hồ không rõ: “Chàng ra xem thử đi.”

Tính khí ngang ngược này trái lại giống như đã trở về khoảng thời gian trước.

Kỷ Hoán lặng lẽ mở mắt, kéo chăn gấm xuống dưới đầu tiểu cô nương, tiếp đó xoay người xuống giường, nói với bên ngoài: “Có chuyện gì?”

Hồ Nguyên ở bên ngoài đi tới đi lui, lúc đang sốt ruột đến mức giậm chân, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng vạn tuế gia, lập tức mặt mày vui mừng, rón rén đẩy cửa vào, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt không dám liếc linh tinh một chút nào, cung kính bẩm báo đúng sự thật: “Hoàng Thượng, vừa rồi thị vệ tuần tra, lúc đi ngang qua cung Diệu Thiền đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng kêu thảm thiết chói tai. Bọn họ lo lắng cho sự an nguy của Công chúa, vì thế tiến lên hỏi thăm, nhưng… Nhưng lại phát hiện một người đàn ông áo quần xộc xệch ở thiên điện của Công chúa.”

Bàn tay nắm phất trần của Hồ Nguyên đã đổ đầy mồ hôi, hắn nuốt nước bọt, nói tiếp dưới áp lực đã tăng lên gấp bội: “Còn có đại cung nữ hầu hạ bên cạnh Công chúa cũng quần áo không chỉnh tề.”

“Vừa nãy nô tài đã đích thân đi xem, mới phát hiện người đàn ông kia là Hoàng Thái Tử nước Tấn, Hoàng Thượng ngài xem…”

Hắn quả thật không dám nói tiếp nữa.

Sau nửa canh giờ, Trần Loan và Kỷ Hoán tới cửa cung Diệu Thiền. Cung nữ thái giám hầu hạ và thị vệ tuần tra đêm khuya quỳ đầy đất, chỉ có Kỷ Thiền không đi ra, Viên Viễn cũng không ra.

Gió đêm phe phẩy, hoàn toàn không oi bức giống như ban ngày, Trần Loan đi nhanh, ba bước thành hai bước vào nội điện, ghế chủ tọa trống không vừa hay còn thừa hai chỗ, mà Viên Viễn và Kỷ Thiền ngồi đối diện nhau, đại cung nữ Xảo Xảo quỳ dưới đất mặt như tro tàn.



Trong chốc lát, sắc mặt tất cả mọi người không đẹp đẽ gì.

Người hầu hạ đều bị cho lui ra, trong điện này chỉ còn lại mấy người quen thuộc bọn họ trợn mắt nhìn nhau, cộng thêm một Xảo Xảo lặng lẽ khóc thầm, quần áo nửa kín nửa hở.

“Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?” Kỷ Hoán thu hết cảnh tượng trong điện vào mắt, sau đó thờ ơ liếc nhìn Viên Viễn một cái, cất tiếng hỏi lạnh lùng.

Sắc mặt Viên Viễn xanh mét, gân xanh trên ấn đường nảy lên, nhưng ánh mắt lại dính chặt trên mặt Kỷ Thiền, không bỏ qua chút xíu biểu cảm nào.

Hắn đã mấy đêm lẻn vào cung Diệu Thiền, giống như kẻ trộm, vừa đưa thuốc lại vừa tâm sự, thứ quan trọng nhất mỗi đêm nhất định phải nói vẫn là việc năm đó làm nàng hiểu lầm, khó khăn lắm thái độ của nàng mới lơi lỏng một chút thì lại xảy ra việc khiến người ta ghê tởm này.

Hôm nay Kỷ Thiền chuyển sang điện chính nghỉ ngơi, nhưng hắn lại không biết, vẫn chạy tới sương phòng ở trắc điện, vừa đi vào đã hít phải Mê Tình Hương. Xảo Xảo cởi hết quần áo ngượng ngùng đứng bên trong một cách khó hiểu, lúc hắn tới không hề đề phòng chút nào, lúc đó chỉ có thể lạnh lùng nhìn người phụ nữ kia càng sát lại gần, càng lúc càng to gan.

Chuyện sau đó, không nói cũng được.

Thực sự mất mặt.

Viên Viễn hừ lạnh một tiếng, đối mặt với ánh mắt của ba người còn lại, cuối cùng từ trong kẽ răng rít ra một câu: “Cô không chạm vào nàng ta.”

Trần Loan nghe lời này, không khỏi ngạc nhiên nhìn hắn, sau đó nghiêng đầu hỏi Kỷ Thiền: “Tỷ định xử lý như thế nào?”

Sắc mặt Kỷ Thiền lạnh lùng cực điểm, nàng ấy đứng dậy hành lễ với Viên Viễn từ xa, giọng điệu như mảnh băng lạnh vụn vỡ: “Bản cung quản người dưới không nghiêm, cung nữ bên người dám làm ra chuyện dâm loạn cung đình, sẽ tự tạ tội với Đế Hậu. Chỉ là hiện giờ cung nữ này đã là người của Hoàng Thái Tử, bản cung cũng không tiện nhúng tay bừa bãi, xử lý như thế nào, hoàn toàn do Hoàng Thái Tử định đoạt.”

“Cũng xin Hoàng Thái Tử sau này đừng đến nữa.”

Nàng ấy cũng bị chuyện ghê tởm này làm cho không chịu nổi.

Ánh mắt Viên Viễn ngưng lại, chợt hung hãn híp mắt: “Cái gì gọi là người của Cô? Cô chưa hề chạm vào nàng ta.”

Trần Loan nhíu chặt lông mày, ánh mắt rơi trên người Xảo Xảo. Người phía sau quanh năm đi theo hầu hạ bên cạnh Kỷ Thiền, nàng đương nhiên quen mặt, người ngày thường rất thông minh lanh lợi, sao lại đột nhiên làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy?

Không tốt một cái thì sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này.

Chẳng lẽ nàng ta thật sự cho rằng, làm như vậy là có thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng sao?

“Ma ma, mang Xảo Xảo đi xuống nghiệm thân.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.